Vương Phi 13 Tuổi

Chương 36: Lo lắng



Lưu Nguyệt cũng không nói lời nào, theo phía sau Hiên Viên Triệt rời khỏi Bính Thần cung, bất quá cũng không bỏ qua ánh mắt cực kỳ cực kỳ đối địch của Liễu Tâm Ngải.

Hiên Viên Triệt trong lòng bàn tay có một lớp mồ hôi lạnh, xem ra hắn là cấp tốc chạy tới đây, sợ nàng bị bắt nạt sao?

Khẽ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt khoé miệng nhếch một chút tươi cười, nàng sao có thể để người khác khi dễ được chứ, bất quá, cảm giác này cũng dễ chịu, dễ chịu lắm.

Một đường mà đi, Hiên Viên Triệt tốc độ rất nhanh.

Phút chốc, đã về Ngọc Lưu Ly điện.

“Về sau nếu bà ta triệu kiến nàng, phải để ta theo, nếu không, nàng không được đi.” Từng bước bước vào trong điện, Hiên Viên Triệt nói với Lưu Nguyệt một câu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lưu Nguyệt nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, thân thể đột nhiên run lên, đứng không vững nữa, đầu hướng Hiên Viên Triệt ngã vào.

Hiên Viên Triệt sắc mặt tái nhợt, một mặt vội vàng ôm lấy Lưu Nguyệt đã bất tỉnh, nhanh hướng nội điện phóng đi.

Một mặt hét lớn: “Tuyên Mặc, mau cút lại đây cho ta, mau lên.” Thanh âm nhẹ run, làm gì còn chút bình tĩnh tự tin như khi gặp Liễu hoàng hậu khi nãy.

Ngạn Hổ cùng Thu Ngân đứng chờ ở Ngọc Lưu Ly điện thấy tình huống như vậy, cũng biến sắc, vội vàng xông ra ngoài tìm Tuyên Mặc.

Bước nhanh đem Lưu Nguyệt đặt lên giường, Tuyên Mặc phía sau cũng nhanh chóng vọt đến.

Bắt mạch, hội chẩn, Tuyên Mặc trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh.

“Thế nào?” Hiên Viên Triệt sắc mặt cực kỳ khó coi, trầm giọng nói.

“Trong cơ thể Vương phi đang có hai loại độc tố lan tràn rất nhanh…..”

“Chết tiệt, ngươi mau nói cho ta cách chữa trị, ta không cần biết độc đó đang làm gì.” Tuyên Mặc lời còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt sắc mặt xanh mét, một quyền nện trên giường.

Giường bằng bạch ngọc tinh xảo, lập tức ‘ầm’ một cái sập tan bành.

“Nhiều lời làm gì, Tuyên Mặc ngươi mau nhanh tay lên, mau cứu Vương phi.” Hàn tổng quản cũng đi tới, thần tình lo lắng hướng Tuyên Mặc, dược sư bên người Dực Vương, nói.

Mồ hôi trên trán Tuyên Mặc lan rất nhanh: “Thần không dám chậm trễ, nhưng hai loại độc này, thần không biết là độc gì, hơn nữa cực kỳ báo đạo, trong thân thể lan ra rất nhanh.”

Vuốt thân thể Lưu Nguyệt vốn lạnh như băng giờ nóng rực, Tuyên Mặc cắn răng nói.

Hiên Viên Triệt vừa nghe liền túm cổ áo Tuyên Mặc, nhấc bổng hắn lên, tức giận đỏ mắt nói: “Ngươi không thể cứu nàng?”

“Thần…thần….bó tay.” Tuyên Mặc từ trước tới nay chưa bao giờ thấy Hiên Viên Triệt phẫn nộ như thế, không khỏi xanh cả mặt.

Nắm tay răng rắc bóp chặt, Hiên Viên Triệt một tay ném Tuyên Mặc một bên, xoay người rút nhuyễn kiếm màu bạc trên đầu giường ra, sát khí dữ tợn, xoay người bước đi: “Độc phụ, ta bắt bà ta nôn ra giải dược.”

Ngạn Hổ, Thu Ngân thấy vậy, thần tình lo lắng, Vương gia của bọn họ nói là đi lấy giải dược, thật ra là muốn đi giết người.

Đối đầu trực diện với Hoàng Hậu, hậu quả sẽ vô cùng…..

Từng bước từng bước đi ra, Hiên Viên Triệt còn chưa đi được hai bước, Lưu Nguyệt đang hôn mê bất động trên giường, đột nhiên lật cổ tay, cầm lấy bàn tay Hiên Viên Triệt.

“Triệt.” Một chữ nhẹ nhàng, lại như định hải thần châm, nháy mắt dừng cước bộ Hiên Viên Triệt lại.

Cảm giác được bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay hắn, Hiên Viên Triệt vội xoay người lại, bình tĩnh nhìn chăm chú người đang nằm trên giường.

Ánh mắt sắc bén, ngăm đen như hồ sâu không đáy, hấp dẫn linh hồn người khác.

Hai mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt sát khí đầy người, hai mắt đỏ ngầu, Lưu Nguyệt nở nụ cười, con người này, đối với nàng toàn tâm toàn ý.

“Chàng quá coi thường ta rồi.” Khoé miệng chậm rãi khởi một nụ cười tà, Lưu Nguyệt cầm lấy tay Hiên Viên Triệt, từ từ ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.