Vương Phi 13 Tuổi

Chương 426: Mưa đêm thương tình 9



“Hỗn đản.” Hiên Viên Triệt thấy vậy sắc mặt trong nháy mắt lại cực kỳ khó coi.

“Triệt nhi, không phải Nguyệt nhi, con mau…” Bị đánh từ phía sau lưng, cơ hồ đau thấu tim gan, Trần hoàng hậu nói không ra lời, ngay lúc quan trọng này, không thể đôi co nhiều lời, nên lập tức lên đường.

“Con biết.” Tay xé mở vạt áo trước ngực Trần hoàng hậu, căn bản là không bị thương nặng, vết thương không nghiêm trọng.

Một màn vừa rồi, hắn thật sự khiếp sợ cùng khó có thể tin, nhưng chỉ ngay sau nháy mắt khiếp sợ ấy, hắn liền kiên quyết tin tưởng, Nguyệt của hắn tuyệt đối sẽ không giết mẫu hậu.

Vì hắn, ngay cả Hữu tướng, ngoại công của hắn, lập mưu kế ám sát tính mạng của nàng, nàng đều có thể buông tha, còn không nói đến mẫu hậu từ trước đến nay vẫn đối tốt với nàng.

Hắn sao lại không rõ điều đó.

Nhất định là có người ám hại.

Chính là hắn thật không ngờ, cư nhiên dùng mẫu hậu hắn cực kì yêu quý làm mưu kế để ám hại Nguyệt mà hắn yêu thương nhất, đối với mẫu hậu của hắn xuống tay, lấy những người thân thiết nhất của hắn để làm mưu kế hại hắn.

Hắn như thế nào có thể không bi thương, như thế nào có thể không phẫn nộ.

Trong nháy mắt sáng tỏ, cái loại tâm tình này không thể dùng lời nói để diễn tả.

Chính lúc này lại ngu ngốc, bình thường thông minh như vậy, như thế nào hôm nay lại ngốc như vậy, chạy cái gì mà chạy, chạy không phải chuyện gì lớn, nhưng sẽ biến thành đại sự.

Để mặc mọi sự cho người ta sắp đặt. Con nhóc ngu ngốc này…

“Nhanh đi…”

“Người đâu, bảo hộ mẫu hậu hồi cung, Thu Ngân, Ngạn Hổ, tất cả binh mã đóng tại kinh thành, có kẻ nào dám tự ý hành sự, cũng đừng trách bổn vương làm cho hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Đúng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng xơ xác tiêu điều, chất chứa tràn ngập bão táp cùng cuồng nộ và thiết huyết, âm thanh sang sảng, lời lẽ lạnh như băng.

“Vâng” Thu Ngân, Ngạn Hổ lập tức cao giọng đáp lại.

Một vùng sát khí dày đặc, đột nhiên toát ra tới tất cả cấm quân, hai mặt nhìn nhau, không dám di động, bọn họ muốn giết Lưu Nguyệt, nhưng cái điều kiện kia khiến bọn hắn không dám manh động, có thể giữ lại được mạng sống vẫn là tốt nhất.

Bản tính của con người, vốn dĩ là ích kỷ .

Hắc y như gió, bay nhanh như điện, Hiên Viên Triệt ra lệnh một tiếng, xoay người, như tia chớp chạy theo phương hướng mà Lưu Nguyệt biến mất, mau chóng đuổi theo.

Lưu Nguyệt, hôm nay tự nhiên lại trở nên luống cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.