Đó là một sự tinh tế đem toàn bộ tình ý toàn bộ chất chứa trong nụ hôn thắm thiết, toàn bộ tình ý, toàn bộ yêu thương, hết thảy mọi thứ không thể nói lên lời, đều truyền đạt cho đối phương bằng nụ hôn này.
Một mảnh yên tĩnh.
Đám người Thu Ngân quay lưng về phía Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, yên lặng liếc nhau, quang mang trong mắt chớp động, thu lại đèn đuốc trong tay, lặng lẽ lui ra.
Đem một phương đất trời này, nhường cho đôi tình nhân lâu ngày xa cách.
Vừa hôn xong, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt thật sâu, chậm rãi đưa tay đẩy Hiên Viên Triệt ra định đứng dậy.
Hiên Viên Triệt thấy vậy mặt mày lại dựng lên, một phen ôm Lưu Nguyệt trở về, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu tất cả.
“Nàng nghĩ rằng ta vẫn có thể buông tay?”
Lời nói mang theo sự giận dữ, Hiên Viên Triệt thoạt nhìn hết sức nghiêm túc.
Ở biên quan Ngạo Vân hắn tức giận đến hộc máu, ngàn dặm xa xôi đuổi đến Tiên Ti, không phải để nàng lại đẩy hắn ra lần nữa, bất kể là vì nguyên nhân gì.
“Triệt, tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tốt, chàng cho ta một năm, một năm này chúng ta làm bộ như không biết, hoặc là, chàng giả vờ hận ta cũng được.
”
Nhìn đôi mắt sắc bén của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cắn chặt răng.
“Hận ngươi? Trừ phi chúng ta thật sự tuyệt tình tuyệt nghĩa, nếu không, đừng hòng.
”
Hai tròng mắt đỏ sậm ẩn chứa tĩnh mịch sâu thẳm.
“Triệt, chàng….
”
Lưu Nguyệt nghe vậy trái tim vừa ấm không biết làm sao, phải làm sao mới tốt? Tổn thương Hiên Viên Triệt, nàng lại không nỡ, nhưng nếu Hiên Viên Triệt cứ như vậy, Minh Đảo…“Tránh né ta như vậy, có phải bời vì cái này không?”
Nhìn thấy Lưu Nguyệt nôn nóng không biết làm sao, Hiên Viên Triệt đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, lấy ra một vật từ trong lòng, đặt trong tay Lưu Nguyệt.