Vương Phi 13 Tuổi

Chương 652: Tâm tình bộc bạch



Lưu Nguyệt trừng to mắt, nhìn bóng lưng Hiên Viên Triệt rời đi mà không thể tin vào mắt mình, Hiên Viên Triệt cư nhiên lại đi, lại bỏ mặc nàng tại nơi này.

Trước giờ chưa từng như vậy.

Lửa giận trong mắt bùng lên mãnh liệt.

“Chàng đứng lại đó cho ta”

Tóc đen bồng bềnh trong không trung, Lưu Nguyệt phóng vụt người đuổi theo hướng Hiên Viên Triệt vừa bỏ đi, thật buồn cười, bỏ nàng lại, tưởng có thể mạc danh kỳ diệu (không hiểu tại sao, không thể giải thích) rời đi sao, chuyện này, còn phải cùng nhau nói rõ ràng mới được.

Thân hình bay lên không, hai bóng hình, một trước một sau, trong nháy mắt đã rời xa.

Nén giận đuổi theo, Lưu Nguyệt tốc độc cực nhanh, chớp mắt đã nhìn thấy bóng người phía trước.

Thế nhưng Hiên Viên Triệt lúc này tựu như vừa ghen vừa giận, thân hình chuyển nhẹ, thi triểu khinh công tuyệt đỉnh, khoảng cách lại càng dãn ra.

Tốc độ Lưu Nguyệt tuy mau, nhưng làm sao mà đuổi kịp Hiên Viên Triệt đang trong cơn thịnh nộ, nháy mắt, trước mặt Lưu Nguyệt chỉ còn toàn cây là cây, nào thấy bóng hình Hiên Viên Triệt nữa.

Cũng may Lưu Nguyệt rất giỏi truy tung, tuy rằng không thấy hình ảnh Hiên Viên Triệt, nhưng phương hướng không mất.

Bay nhanh đi, hoàn toàn mất tích.

Căn bản không có cái gọi là phương hướng, dấu vết vô cùng hỗn loạn, có thể thấy được khi Hiên Viên Triệt giận dữ, đã không còn quản là mình đang hướng đi đâu nữa rồi.

Ánh sáng vàng chiếu rọi qua tán cây, vô cùng nhu hòa, nhưng không thể che lấp được lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.

“Oanh, oanh…”

Trong lúc truy tung, đột nhiên từ xa vang lên tiếng đoàn nhân mã ầm ầm như động đất tiến lại đây, tốc độ cực nhanh không gì sánh được, một khắc trước còn cách một dặm, lúc này đã xông đến vùng phụ cận.

Lưu Nguyệt mặt mày trầm xuống, lập tức dừng lại.

Chuyện gì đây, đoàn người này từ đâu ra vậy? Ngẩng đầu nhìn, xa xa đã thấy bụi mù cuồn cuộn, đoàn người đằng đằng sát khí đến chính là binh mã của Nam Tống, móng ngựa gõ xuống nền đất rầm rập, số lượng vô cùng đông đảo.

Hẳn bọn họ là cấm quân của Nam Tống quốc đến truy tìm Vân Triệu.

Bàn tay nhất thời nắm chặt, chết tiệt, Hiên Viên Triệt chạy đâu không chạy, cư nhiên lại vòng đến đây, mặt mày nhăn lại, Lưu Nguyệt đứng yên bất động, nhìn đoàn binh mã Nam Tống gào thét vang trời tiến đến.

Móng ngựa càn quét qua, hướng đến phương hướng trước mặt Lưu Nguyệt mà đi.

Lưu Nguyệt bị ngăn ở bên này.

Cây cối xanh um, sinh cơ bừng bừng lại ẩn chứa sát khí kinh người.

“Phanh, phanh, phanh….”

Tại nơi sâu nhất trong rừng cây, đột nhiên vang lên những tiếng nổ lớn, một cây tùng to đã bị đốn ngang, ngã ầm ầm xuống đất.

Chỉ trong chốc lát, nơi vốn có một cây tùng cao to, ngạo nghễ đứng thẳng, giờ như bị bão tố càn qua, chỗ bị vỡ nát, chỗ bị bẻ gãy, một đống hỗn độn.

Mà ở giữa bãi chiến trường đó, là Hiên Viên Triệt mặt mày vô cùng khó coi, không ngừng thở dốc.

Chết tiệt, cư nhiên lại bảo vệ Độc Cô Dạ, cư nhiên bảo vệ Độc Cô Dạ, cứ coi như là “thuận tay”

như lời nói đi, cũng không chấp nhận được, hôm nay bảo vệ là do bất đắc dĩ, chắc gì sau này lại không tái diễn.

Phanh, một quyền đấm vào thân tùng cạnh mình, thân tùng vốn chỉ còn một khúc, nay lại bị đấm vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, văng tứ tung.

Mà dằm cây theo chỗ vỡ nát, cắm thật sâu vào nắm tay Hiên Viên Triệt, một dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến.

Mày nhíu lại, Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Dòng máu đỏ tươi tươm đầy trên vết thương, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống ngọn cỏ xanh bên dưới.

Nhìn từng giọt máu đang rơi xuống, chảy theo bề mặt lá, thấm vào trong đất, lan ra, nhuộm hồng một khoảng đất, cuồng nộ trong mắt Hiên Viên Triệt cũng từ từ thu lại.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn cây đung đưa sàn sạt, khiến cho tâm hồn có điểm bình tĩnh lại.

Trầm mặc nửa ngày.

Hiên Viên Triệt lạnh lùng vứt đi dằm gỗ cắm vào tay, xoay người, chậm rãi tựa vào thân cây, thần trí cũng dần dần khôi phục.

Nhìn xung quanh một lượt, chẳng biết mình đang ở đâu nữa, xem ra là trong lúc cuồng nộ, đã chạy loạn đến đây rồi.

Tựa vào thân cây, Hiên Viên Triệt từ từ trượt xuống, ngồi trên thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn tán cây, nhìn vòm trời xanh thẳm.

Trời trong xanh êm đềm như mặt nước hồ, mây trắng tự do phiêu bồng.

Khóe miệng chậm rãi nhếch một tia cười khổ.

Hôm nay, hắn bị gì vậy, cư nhiên lại ầm ĩ với Lưu Nguyệt như vậy? Hắn đã luôn nhường nhịn nàng, yêu thương nàng, sủng ái nâng niu như trứng trong tay, trong miệng luôn nói yêu nàng, sẽ không bao giờ thay đổi, cư nhiên hôm nay lại tổn thương nàng.

Cư nhiên sẽ nói ra những lời ngu muội như vậy, quả thực có điểm ngang ngược.

Nhớ lại, Lưu Nguyệt lúc đó vẻ mặt tái mét, mắt tràn đầy khiếp sợ che chở Độc Cô Dạ, chỉ sợ, nàng cũng có nỗi khổ tâm.

Nàng thế nào lại bảo vệ Độc Cô Dạ, nàng thế nào trong tình huống đó, giữa hắn và Độc Cô Dạ, lại chọn người kia.

Hắn hôm nay không dùng đầu mà dùng chân để suy nghĩ rồi, sao lại có thể hỏi như vậy, sao lại có thể nói những lời ngu ngốc kia.

Trở tay, Hiên Viên Triệt tự tát mình một cái thật mạnh, dung nhan yêu mị lập tức đỏ một mảng, hiện rõ ràng dấu bàn tay năm ngón.

“Đúng, ta bảo vệ hắn đấy.”

Nhớ lại lúc ấy, tuy mạnh miệng như vậy, nhưng nếu để ý kĩ, ánh mắt lại toán ra toàn bộ suy nghĩ thật sự, hắn cư nhiên lại không để ý tới đôi mắt đầy hàm nghĩa đó.

Hắn thật ngu ngốc, mới có thể nghe lọt câu kia, mới phẫn nộ xoay người đi, mới sợ không nhịn được xuống tay với Lưu Nguyệt, thật sự muốn giết chết Độc Cô Dạ.

Hắn là người hiểu Lưu Nguyệt nhất, hẳn phải minh bạch được ẩn ý trong mắt Lưu Nguyệt.

Hôm nay cư nhiên lại quên mất, cư nhiên làm sai rồi, còn phát giận nữa.

Trở tay tự đánh mình thêm một cái nữa, thật mạnh, hắn là một thằng ngu, đúng là một thằng ngu.

Gió núi thổi qua, mảng cỏ xanh rập rờn.

Đầu ngả vào trên cỏ, Hiên Viên Triệt trong lòng vừa xấu hổ vừa hối hận.

Hiện tại đầu óc đã tỉnh táo, Lưu Nguyệt thừa nhận như vậy, căn bản không phải vì Độc Cô Dạ, đơn thuần chỉ là vì hắn, vì muốn nói với hắn, muốn hắn hiểu.

Trước giờ luôn tự nghĩ mình là người hiểu Lưu Nguyệt nhất, tự hào giữa hai người chỉ cần một ánh mắt cũng có thể tâm ý tương thông, không cần nói câu nào.

Hắn là một thằng ngu, bị lòng đố kị che mắt.

Năm ngón nắm chặt túm cỏ, Hiên Viên Triệt nằm dài trên bãi cỏ nhìn trời xanh mây trắng trên cao, mây trắng bay bay, vô hình trung lại hiện ra hình ảnh Độc Cô Dạ.

(bó tay =.=) Hiên Viên Triệt nhất thời mặt mày trầm xuống, đều là vì hắn (chỉ Độc Cô Dạ), tại hắn tất cả.

Năm ngón nắm chặt, cỏ xanh dưới bàn tay Hiên Viên Triệt hóa thành bột phấn.

Đối với những người khác, hắn hoàn toàn không để trong lòng, thậm chí là cái tên hôn phu chính thức trên giấy tờ của Lưu Nguyệt – Âu Dương Vu Phi kia, hắn cũng không để bụng, nhiều nhất là chỉ ăn một chút giấm chua thôi.

Thế nhưng đối với người tên Độc Cô Dạ này, hắn không biết từ lúc nào đã cảm thấy bất an, đề phòng.

Có thể là bởi vì hắn có thể hiểu được loại người như Độc Cô Dạ, hai người đều cùng một loại người, nên nói hai người là đối thủ của nhau cũng không sai.

Bởi vì trong thất quốc, chỉ có hai người có thể sóng vai ngang nhau mà đứng, đều là thiếu niên anh tài, loại tình huống này không thể dùng lý luận phổ thông mà diễn tả được, sở dĩ hắn hiểu được suy nghĩ của Độc Cô Dạ, nên cũng hiểu được Độc Cô Dạ có bao nhiêu tình cảm với Lưu Nguyệt.

Hay là, không ít hơn bao nhiêu so với hắn.

Sở dĩ hắn tự tin, là bởi vì hắn là người kiệt xuất, hắn có Lưu Nguyệt bên cạnh, Độc Cô Dạ cả đời cũng đừng mong có được, tuy nhiên, trong thâm tâm hắn vẫn có chút đề phòng.

Mà hôm nay, tận mắt nhìn thấy Lưu Nguyệt bảo vệ, thương xót Độc Cô Dạ, cư nhiên cứu mạng Độc Cô Dạ, bỏ mặc hắn.

Nó như một mồi lửa, châm lên nỗi lo lắng tiềm tàng bao lâu nay trong lòng hắn.

Sở dĩ như vậy, hắn mới không khống chế được, mới bị lòng đố kị che mắt, bỏ mặc Lưu Nguyệt mà chạy đi.

Cánh tay che lấy hai mắt, Hiên Viên Triệt lặng lẽ cắn chặt răng.

Trầm mặc nửa ngày, Hiên Viên Triệt đột nhiên ngồi bật dậy, thần quang trong mắt lóe lên.

Nguyệt thật sự thương hắn, chỉ là đang có chút xót thương cho Độc Cô Dạ thôi, phân lượng (cân nặng) của hắn và Độc Cô Dạ trong lòng Lưu Nguyệt, tuyệt đối không phải là chia đều.

Hơn nữa, Nguyệt không phải đã nói, nàng không thích Độc Cô Dạ, chỉ là vì không thể nhẫn tâm, nếu lúc nãy hắn không làm gì xuẩn ngốc, dắt tay Lưu Nguyệt rời đi, chắc chắn những cảm giác với Độc Cô Dạ trong lòng nàng đều sẽ biến mất, trong lòng Lưu Nguyệt lại chỉ có hắn.

Mà sự thật phũ phàng thì không phải thế, hắn lại tức giận bỏ đi, để lại chỗ trống trong lòng Lưu Nguyệt cho người khác.

Cảm tình giữa hắn và Lưu Nguyệt đều không đổi, bất di bất dịch, tuyệt đối là vô cùng trọng yếu.

Xoay người, Hiên Viên Triệt quan sát phương hướng một chút, rồi nhanh chóng tìm đường chạy về.

Lưu Nguyệt trước giờ không hề có tâm tình lo lắng như hắn với Độc Cô Dạ, đương nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, không hiểu vì sao hắn lại giận dữ, nếu cứ để vậy vấn đề sẽ không bao giờ có thể giải quyết.

Phẫn nộ, vì tức giận mà chạy đi, khiến kẻ khác thừa cơ trục lợi, đây tuyệt đối là việc làm ngu xuẩn nhất mà hắn từng làm.

Gió xuân nhẹ thổi, cỏ xanh rung động.

Khí tức đất trời nhè nhẹ, từ từ, thấm vào ruột gan.

Tốc độ Hiên Viên Triệt thật mau, tìm được một nơi thanh tĩnh, Lưu Nguyệt cũng vừa lúc đó gặp phải quân đội Nam Tống, phương hướng cùng dấu vết Hiên Viên Triệt để lại, lập tức bị đội quận dập tan nát không còn một mảnh, cái gì cũng mất.

Lưu Nguyệt giờ nhìn sao cũng không tìm được đường đi tiếp nữa.

Đang đuổi theo vô cùng thuận lợi, giờ thì, nhìn đâu cũng là rừng cây rậm rạp, nhìn đâu cũng thấy như nhau, mất đi dấu vết rồi, Lưu Nguyệt không thể tìm được Hiên Viên Triệt nữa, nhất thời tức giận đến đen mặt.

“Chết tiệt, rốt cuộc là biến đi đâu rồi?”

Cả người sát khí, Lưu Nguyệt tức giận đến đỏ mắt, lúc này nếu để nàng bắt gặp Hiên Viên Triệt, nhất định sẽ xử lý hắn tại chỗ.

Không tin nàng, cư nhiên không tin tưởng nàng.

Lòng phẫn nộ vô cùng, mắt đầy chua xót, vì người ngoài mà không tin nàng, vì một kẻ lạ mà mắng nàng, Hiên Viên Triệt, tình cảm bồi đắp nhiều năm như vậy, hắn sao có thể không tin nàng chứ? Nàng không rõ, hắn cũng không chịu giải thích, vì sao mắng nàng? Vì sao lại nói những lời như vậy? Suy nghĩ hỗn loạn, Lưu Nguyệt giờ nóng như đầu xe lửa, hơi khói tỏa ra, mang theo uy áp vô cùng.

“Sát….(giết)”

“Sát a….”

“Tuyết thánh quốc, Hách Liên Vân Triệu…”

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, trong sơn cốc cách đó không xa truyền đến tiếng hét lớn, lướt qua tầng tầng gió xuân, vọt đến, thấm đẫm thiết nộ (giận dữ) cùng sát ý.

Lưu Nguyệt nghe thấy, nhất thời dừng lại, nơi nào không đến, lại chọn đúng chỗ bảo tàng của Vân Triệu.

Nếu là lúc khác, hẳn nàng cũng có thời gian nhàn nhã xem náo nhiệt, mà giờ, nàng chẳng có chút tâm tình nào hết.

Lập tức, Lưu Nguyệt xoay người, hướng đi một hướng khác.

Phía sau, tiếng binh khí va chạm nhau kịch liệt, tiếng la ó rầm trời, toàn bộ bao trùm lấy sơn cốc đó.

Nghe vậy, chắc hẳn là bảo tàng của Hách Liên Vân Triệu đã bị cấm vệ quân Nam Tống phát hiện, bao vây, đang giao tranh kịch liệt.

Kế hoạch của nàng đã thành công hoàn mỹ.

Bất quá lúc này Lưu Nguyệt chẳng có tâm tình tốt mấy, không có hứng thưởng thức màn kịch hay do nàng cùng Hiên Viên Triệt một tay đạo diễn nên.

Xoay người bỏ đi, lộ tuyến vô chừng, hoàn toàn không tìm được Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt không khỏi càng lúc càng nóng nảy, lửa giận như đang tràn ra đốt cháy cả đồng cỏ.

“Hiên Viên Triệt, ngươi cái tên vương bát đản.”

(con rùa, ý chửi bới).

Vòng qua vòng lại mấy lần, cũng không thấy hắn, Lưu Nguyệt ngửa đầu tức giận mắng to một tiếng.

Tiếng mắng to truyền đi rất nhanh, ngọn cây cạnh đó nhất thời vang lên một tiếng ‘rắc’ Lưu Nguyệt lỗ tai nhất thời dựng đứg, lập tức xoay người, hung hăng đánh ra một quyền tới nơi phát ra âm thanh, dám trốn sao, cư nhiên còn không muốn gặp nàng.

Lưu Nguyệt trong lòng đang nóng giận, một quyền này lại càng mạnh tay, hầu như chứa đựng toàn bộ lực lượng của nàng.

“Phanh.”

Chỉ nghe một tiếng vang, một quyền một chưởng va chạm nhau tại không trung.

Lưu Nguyệt không chống lại nổi, chân lùi về phía sau mấy bước, bóng người khuất sau ngọn cây, đã không còn ẩn mình, thân hình tiến lên.

Lửa giận tận trời, Hiên Viên Triệt cư nhiên dùng toàn lực đánh nàng, Lưu Nguyệt vung tay áo lên, muốn đánh thì đánh, chuyện này nhất định phải giải quyết cho rõ ràng.

Mặt mày giận dữ, tay áo xăn lên, còn không kịp bước tới, khóe mắt đảo qua bóng người trên ngọn cây, Lưu Nguyệt đột nhiên khựng lại, lạnh lùng nhìn người đang từ từ bước ra.

Một thân bộ dáng hơi chật vật, vạt áo nhuộm đẫm máu, dung nhan tuấn lãng, không phải Hiên Viên Triệt, mà là Vân Triệu.

Từ ngọn cây bước ra, Vân Triệu nhìn nam nhân tầm thường đang giận dữ trước mặt, mắt trầm xuống thật sâu: “Lưu Nguyệt, thì ra là nàng.”

Khâu gia của Tuyết Thánh quốc, hắn đã nghĩ tới nhiều người, duy nhất không nghĩ tới người đáng lẽ lúc này phải đứng cách đây hàng vạn lý, Bắc Mục Trung nghĩa Vương Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt xuất hiện ở chỗ này, hoàn toàn không phải chuyện không có khả năng, hắn chỉ không nghĩ tới, nhưng một màn gặp gỡ này, hắn nghe được thanh âm quen thuộc kia.

Nhìn Vân Triệu từ từ bước ra, mặt mày đầy sát khí, Lưu Nguyệt lạnh lùng thu hồi thế tấn công, tay áo bào vung lên, xoay người chạy.

Nàng vốn không nghĩ Vân Triệu sẽ chết ở chốn này, hoặc bị Nam Tống quốc bắt được, Vân Triệu không phải loại người kém cỏi như thế, nàng chỉ nghĩ muốn phá thế liên minh hai nước, thậm chí trở mặt thành thù là tốt nhất, Vân Triệu xử lý chuyện tình như thế nào, nàng mặc kệ, cũng không cần nhiều lời với hắn vô ích.

Mang bảo tàng của hắn về Bắc Mục là được rồi.

Nhìn Lưu Nguyệt xoay người chạy đi, năm ngón tay Vân Triệu nắm chặt, nguyên lai là nàng, là nàng báo tin cho Nam Tống, khiến hắn mất nhiều cận vệ thân tín bồi dưỡng nhiều năm không nói, còn đem rắc rối lớn đổ lên đầu hắn rồi.

Là nàng, là Lưu Nguyệt, là nữ nhân trước mắt này.

Hàm răng cắn chặt, Vân Triệu tưởng như sẽ tiến lên, ra tay.

Thế nhưng, thế nhưng, nàng là Lưu Nguyệt a… Nắm chặt bàn tay, trong khoảng khắc, rồi thả lỏng.

Thở một tiếng thật dài, Vân Triệu nhìn bóng lưng Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Tuy hận ta đến mức nào, cũng không nên khơi mào lên chiến tranh giữa Tuyết Thánh với Nam Tống chứ?”

Bước chậm lại, Lưu Nguyệt đầu cũng không quay lại, nói một câu: “Không hận, nhưng ngươi cản đường của ta.”

Đúng vậy, nàng không hận Vân Triệu, tuy rằng lúc đầu Vân Triệu có đến Thiên Thần, đòi cướp nàng từ tay Hiên Viên Triệt, nhưng chủ mưu không phải là hắn, Độc Cô Dạ hiện tại đã được nàng tha thứ, nàng cũng không muốn so đo cùng Vân Triệu.

Chỉ là, Tuyết Thánh quốc ngăn cản con đường của bọn họ, bọn họ nếu muốn xưng hùng xưng bá, muốn có lực lượng đối phó Minh Đảo, thì Tuyết Thánh lẫn Nam Tống đều là vật cản đường.

Vậy nên, nàng nhất định phải diệt trừ bọn họ.

Nghe được câu trả lời thẳng thắn của Lưu Nguyệt, nét mặt Vân Triệu chợt lóe tia phức tạp, rồi lại hiện lên vẻ hiểu rõ, đúng vậy, từ trước tới giờ, họ chưa bao giờ là bằng hữu, chỉ là địch nhân.

Là địch nhân, trong lúc tranh đấu, thắng là thắng, thua là thua, hắn hôm nay đã thất bại, vậy sẽ cố gắng giải quyết vấn đề vu oan giá họa này, nhưng mà… Nhìn Lưu Nguyệt chạy càng lúc càng xa, Vân Triệu đột nhiên la lớn: “Vậy Ngạo Vân không cản đường của nàng sao?”

Lời vừa nói ra, Lưu Nguyệt lập tức khựng lại, quay đầu lại nhìn Vân Triệu, mắt nheo lại: “Ngươi có ý gì?”

Vân Triệu từ sau chậm chậm đi tới, nhìn thẳng vào con ngươi tràn ngập lửa giận của Lưu Nguyệt, trầm giọng nói: “Ta từng phá hư chuyện của nàng, khiến nàng cùng Hiên Viên Triệt không thể thành thân, bức nàng nhảy xuống vực, bức nàng phải đi tới Bắc Mục xa mịt mù…, những việc này, thật sự ta có lỗi, hôm nay nàng vu oan giá họa lên đầu Tuyết Thánh quốc, ta tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng chấp nhận, là do ta tính không khéo, không trách ai được.

Thế nhưng, Độc Cô Dạ, nàng cư nhiên lại tha cho hắn, ta tin tưởng những chuyện xấu ta làm với nàng không thể sánh được với Độc Cô Dạ, nàng không những phá hư đại hôn của hắn, còn cướp trắng trợn nhiều lương thảo như vậy, có thể thấy được lòng nàng rất hận hắn.

Nhưng mà hôm nay, nàng lại tha cho hắn đi, để một mình Tuyết Thánh ta chịu khổ.

Lưu Nguyệt, vì sao? Nàng nói cho ta biết vì sao? Lẽ nào nàng thật sự phụ (phụ bạc) Hiên Viên Triệt, quay sang thích Độc Cô Dạ? Bởi vậy nên mới thả hắn? Vân Triệu cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhận ra nam nhân thuộc Khâu gia này là Lưu Nguyệt, bất ngờ xuất hiện tại Nam Tống quốc, mà Độc Cô Dạ thì không thấy đâu, trong lòng sớm đã hiểu ra, tất cả đều đã thấu triệt.

Lưu Nguyệt vừa nghe xong, nhăn mày thật chặt, lại là Độc Cô Dạ, lại là thích Độc Cô Dạ, Hiên Viên Triệt hỏi như vậy, Vân Triệu cũng hỏi như vậy.

Tha cho một người thoát đi, cứ phải thích mới tha được a? “Đây là chuyện của ta, ngươi không có tư cách hỏi.”

Lời này nếu là Hiên Viên Triệt hỏi, nàng sẽ trả lời, Vân Triệu dựa vào cái gì mà bắt nàng phải nói, hắn là người ngoài.

Nhìn thẳng vào Lưu Nguyệt vừa bùng lên lửa giận, Vân Triệu lại vẫn bình tĩnh: “Người kia, hẳn là Hiên Viên Triệt.”

Tự hỏi tự trả lời, nhưng trong lòng cũng khẳng định.

Lưu Nguyệt vừa nghe, vốn đang định xoay người đi tiếp, chợt khựng lại.

Vân Triệu hoàn toàn không phát hiện Lưu Nguyệt ra tay thế nào, chỉ thấy gió mát lướt qua, kiếm của Lưu Nguyệt đã kề sát cổ: “Ta giết ngươi.”

Vân Triệu đã đoán được hộ vệ bên người nàng chính là Hiên Viên Triệt, thật không tốt.

Nghe thấy tiếng đe dọa kề bên, Vân Triệu không hề sợ hãi, trái lại còn nhàn nhạt nở nụ cười:”

Nếu quan tâm hắn như vậy, Lưu Nguyệt, sao nàng lại nỡ thương tổn hắn?”

Lưu Nguyệt nghe Vân Triệu nói vậy, sắc mặt càng âm trầm, lửa giận ngày càng mãnh liệt.

Thương tổn nàng, thương tổn Hiên Viên Triệt, dựa vào cái gì mà ai cũng nói nàng thương tổn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt không tín nhiệm nàng, là hắn khi dễ nàng đấy chứ, vì cái gì mà ai cũng nói nàng nên xin lỗi Hiên Viên Triệt.

“Thối lắm, ta không xin lỗi hắn, ta thương tổn hắn khi nào.”

Trong cơn giận dữ, Lưu Nguyệt xem Vân Triệu như kẻ không biết gì mà còn nói lý.

Vân Triệu nghe xong, cũng không để ý đến đoản kiếm đang kề bên cổ, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt nói: “Vậy nàng vì sao lại thả Độc Cô Dạ? Nàng vì sao lại thân mật cõng hắn? Vì sao lại bảo vệ hắn?”

Xem lại toàn bộ chuyện tình hôm nay, ai chẳng biết Độc Cô Dạ cùng Lưu Nguyệt thù sâu như biển, trước không nhận ra nam nhân này là Lưu Nguyệt cải trang, không ai dị nghị gì, nhưng khi đã biết rồi, Vân Triệu quả thực nghĩ chuyện này có vấn đề.

“Lẽ nào ta cứu hắn là chuyện không nên sao?”

Hét lớn một tiếng, Lưu Nguyệt gần như rống vào lỗ tai Vân Triệu.

Sờ sờ lỗ tai bị chấn động ong ong, Vân Triệu nhìn thật sâu vào vẻ mặt âm trầm đầy giận dữ của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Nên, nên, thế nhưng nàng và hắn là cừu nhân, hận thù sâu nặng, ngoại trừ vì xiêu lòng mà cứu hắn, thả hắn, ta không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.”

Bởi vì thích mà không nỡ xuống tay? Lưu Nguyệt nghe được những lời này, không khỏi sửng sốt, Hiên Viên Triệt cũng từng nói y như vậy, xiêu lòng, nàng xiêu lòng vì Độc Cô Dạ.

Vùng lông mày lại càng nhíu chặt, nàng hình như đã hơi chút hiểu ra trọng tâm vấn đề, hơi hiểu được ý trong lời Hiên Viên Triệt nói.

Suy nghĩ của Hiên Viên Triệt, có phải cũng giống như Vân Triệu, nên mới cãi nhau với nàng sao? Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt đột nhiên trầm mặc, nhẹ nhàng đẩy đoản kiếm kề cổ ra, trong mắt chợp lóe lên một tia tiếc nuối nói không nên lời.

“Ta vốn nghĩ nàng cùng Hiên Viên Triệt có thể vĩnh viễn bên nhau, hiện tại, xem ra là ta sai rồi, chỉ mới một thời gian ngắn, mà đã không qua được khảo nghiệm (thử thách).”

Chậm rãi lắc đầu, Vân Triệu nhìn lên bầu trời cao.

Ngày đó tại ngoại ô thủ đô, một màn Lưu Nguyệt bị đánh rơi xuống vách núi, hắn vẫn nhớ bộ dáng lao lên lúc đó của Hiên Viên Triệt, điên cuồng liều lĩnh, hắn thấy được rất rõ.

Hắn tự so sánh cảm tình của mình với Lưu Nguyệt, tuyệt đối không có khả năng làm ra hành động liều lĩnh như vậy, cho nên, hắn mới rút lui, hắn từ bỏ.

Thế nhưng, với sự chấp nhất, với phân cảm tình kinh thiên động địa này, hắn tuy không có được, nhưng vẫn hy vọng nó sẽ có kết thúc đẹp, kỳ vọng một cái kết thúc vĩnh viễn bên nhau hoàn mỹ.

Tâm tình như vậy, hắn cũng không hiểu nổi chuyện Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt xa cách, Lưu Nguyệt có tình cảm với Độc Cô Dạ, thật là không hiểu nổi.

Cười nhạt một tiếng, Vân Triệu quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang trầm tư, “Hay bởi vì cứu Độc Cô Dạ, cho nên mới làm cho Hiên Viên Triệt tức giận chạy đi, ha hả, cư nhiên là cố ý chọc tức đuổi đi, với tính tình Hiên Viên Triệt, không giết nàng cùng Độc Cô Dạ tại chỗ, quả thực là kì tích.”

Với tuổi này, Thiên Thần Dực Vương Hiên Viên Triệt, nổi tiếng thiết huyết lãnh khốc, cả thiên hạ đều biết, không thể là một kẻ đa tình.

Mày nhăn thật chặt, Lưu Nguyệt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Vân Triệu mặt lạnh lùng: “Ai nói ta cùng Hiên Viên Triệt sẽ không thể ở bên nhau? Ai nói tình cảm chúng ta không qua nổi khảo nghiệm? Con mắt nào của các ngươi thấy ta thích Độc Cô Dạ?”

Mặt trầm như nước, nhưng cực kì nghiêm túc.

“Ta thừa nhận ta thả hắn đi, là do lòng có điểm yếu mềm, thế nhưng, Vân Triệu, thương xót không phải là thích, có lẽ, nói ra thì gần như thích, nhưng lại không phải là yêu.

Yêu, suốt đời chỉ dành cho một người, thích, lại có thể dành cho nhiều người.”

Thân thủ gác kiếm vào trong tay áo bào, Lưu Nguyệt lui về phía sau, tựa trên thân cây, nhìn bãi cỏ xanh xanh rập rờn.

Vân Triệu nghe xong, hơi nhăn mày, nói gì lạ vậy? Yêu, suốt đời chỉ dành cho một người, thích, lại cho nhiều người? Quả thực là hồ ngôn loạn ngữ (nói nhảm).

Yêu cùng thích là một thứ, một nam nhân sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân trong lòng của mình đi thích những người khác, Lưu Nguyệt tìm đâu ra mấy cái…giải thích quái dị như vậy.

“Lạm tình vậy sao? Tốt lắm, chỉ cần nàng thích Độc Cô Dạ, vậy đừng trách ta không thối lui nữa.”

(ý nói sẽ cùng Độc Cô Dạ tranh tình cảm Lưu Nguyệt) Vân Triệu sắc mặt nghiêm túc.

Nàng nếu chọn Hiên Viên Triệt, hắn sẽ vui vẻ thành toàn, nếu chuyển sang Độc Cô Dạ, vậy hắn cũng muốn tới tham dự một chân.

Lưu Nguyệt nghe Vân Triệu nói những lời này, nửa câu bỏ ngoài tai, nửa câu trước, khiến nàng ngẩn ra, hắn nói gì vậy? Thường nghe người khác nói nàng tuyệt tình lãnh khốc, chưa ai nói qua nàng lạm tình, Vân Triệu này… Ngẩn ra một chốc, Lưu Nguyệt đột nhiên tỉnh ngộ nhiều.

Đây là do bất đồng quan điểm, quan điểm của nàng, là ở thế kỷ 21, đã ăn sâu vào trong nàng từ lâu, còn bọn họ, cũng có quan niệm truyền thừa hàng trăm năm, khó mà giải thích được.

Lưu Nguyệt hơi nhăn mày.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, một mảnh vắng vẻ hoang vu.

Mà trong lúc này, đang lao đi thật nhanh để trở về, Hiên Viên Triệt đã trở lại sơn cốc, nơi hắn cùng Lưu Nguyệt tách rời.

Một mảnh an tĩnh, một mảnh vắng vẻ.

Một người cũng không có, không có bóng dáng Lưu Nguyệt, không có tung tích Lưu Nguyệt.

Mi tâm nhất thời nhăn chặt, sao chỉ trong chốc lát đã không thấy Lưu Nguyệt đâu nữa? Ánh mắt đảo qua một lượt, không có nhiều dấu chân, cũng không có dấu vết giao chiến, xem ra là không có chuyện gì, nhưng mà, không biết Lưu Nguyệt đã đi đâu.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Lưu Nguyệt đã rời đi, nàng….

Nàng thật sự là tức giận rồi, không thèm đợi mình, … Tâm, có chút căng thẳng.

Tay nắm lại, Hiên Viên Triệt cắn chặt răng.

Đi hộ tống Độc Cô Dạ, là chuyện không có khả năng, xem ra hơn phân nửa là do giận hắn, nên mới rời đi, chủy thủ hung hăng cắm vào đại thụ kề bên, Hiên Viên Triệt cũng nhanh quay đầu hướng về Lý thành của Nam Tống quốc.

Hẳn là phần bảo tàng của hắn cuối cùng sẽ được tập kết tại Lý thành, theo đường thủy.

Một nhóm do Âu Dương Vu Phi cùng Lưu Nguyệt chỉ huy mang về Bắc Mục, để che mắt Vu Phi, một nhóm khác…do Thu Ngân chỉ huy, chờ người ra hiệu, mang một phần về Thiên Thần của hắn.

Giờ do Lưu Nguyệt đang tức giận, căn theo kế hoạch, hẳn Lưu Nguyệt cũng sẽ đến Lý thành, hắn phải đuổi theo nàng, hắn phải giải thích thật rõ cho nàng.

Thân hình như bay, đảo mắt đã khuất trong rừng sâu, Hiên Viên Triệt chạy như bay về Lý thành.

Trời xanh mây trắng, gió thổi tứ phương.

Trong rừng rậm, Lưu Nguyệt đứng tựa vào cây cổ thụ, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Triệu: “Vân Triệu, ngươi rộng rãi hào phóng, lại linh động nhanh nhẹn, tính cách này, ta rất thích.”

Vừa dứt lời, Vân Triệu nhất thời ngẩn ra, Lưu Nguyệt thích hắn, vậy… Không đợi Vân Triệu mở miệng, Lưu Nguyệt lại dường như cố ý nói tiếp: “Âu Dương Vu Phi chu đáo tận tình, tính cách này, ta cũng rất thích; Bắc Mục Vương Da Luật Hồng ngây thơ vui vẻ, ta thích; Tiêu Thái hậu hay giúp đỡ ta, ta thích; Khố Tạp Mộc kiêu dũng thiện chiến, ta thích; Thu Ngân Đỗ Nhất làm việc nhanh gọn trung thành, ta thích; Tiểu Hoa…..”

“Dừng dừng dừng.”

Lưu Nguyệt còn chưa nói xong câu ‘ta thích’, Vân Triệu đã nhịn không được ngắt lời nàng, vùng mi tâm nhăn chặt lại.

“Nàng sao có thể thích lung tung như vậy được, nàng phải….”

“Nhưng, nếu như ta không thích các ngươi, ta sẽ không dễ dàng để cho các người thân cận ta như vậy.”

Lưu Nguyệt liếc nhìn Vân Triệu một cái, chậm rãi nói: “Thích, có rất nhiều loại thích, có thể vì một mặt nào đó của con người, vì tướng mạo, vì tính cách….mà thích.

Thế nhưng, đó không phải là yêu.

Đối với ngươi, ta bởi vì thích, nên mới chừa cho ngươi một con đường sống, mới có thể cùng ngươi đối ẩm trò chuyện, nếu không phải địch nhân, ta còn còn thể xem ngươi như huynh đệ, dung túng ngươi, thậm chí lúc ngươi gặp nguy hiểm, ta còn có thể đi cứu ngươi.

Đối với Độc Cô Dạ, cũng giống y như vậy, khác chăng chỉ là có thêm một chút tiếc thương.

Thế nhưng, đối với Hiên Viên Triệt, đó là một loại cảm giác dù thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (cùng bay dưới một bầu trời hay cùng xuống địa ngục), cũng muốn nắm chặt tay, quản chi là nghịch thiên, hay bình địa, dù cho máu trong người có chảy tới giọt cuối cùng, cũng không buông tay, chấp nhất đến độ chết cũng muốn chết chung một chỗ, đó là một loại tình cảm thà phụ cả thiên hạ, cũng không phụ hắn, một loại cảm ứng sinh tử có nhau, như xương thịt cùng một cơ thể.”

Chỉ vào ngực, Lưu Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, đó là một loại cảm giác không thể dùng lời lẽ nói rõ ràng được, nàng chỉ có thể giải thích đến thế, nhưng mà đó thật sự là những gì nàng cảm nhận.

“Cả đời này, chỉ cần một người như vậy là đủ rồi, nếu hơn, chỉ khiến mình không thể toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.

Trái tim một người không thể chia làm hai.”

Thanh âm rất nhẹ, bởi vì nàng biết đây là phân tình cảm vô cùng quý giá, cho nên nàng gìn giữ nó, không dám buông ra.

Cũng bởi vì nàng biết nó vô cùng quý giá, cho nên, sẽ không nhập nhằng lung tung.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây rơi xuống đất.

Mặt mày đầy vẻ kinh sợ, trước giờ chưa từng nghe qua Lưu Nguyệt nói như vậy, cũng chưa từng nghe qua lời lẽ sâu nặng như thế, Vân Triệu gần như đứng trơ người cả nửa ngày.

Nửa ngày sau, Vân Triệu mới hít một hơi thật sâu, nét mặt chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười: “Lời này nàng nên nói cho Hiên Viên Triệt mới phải, ta tin tưởng dù hắn có giận đến tái mày tái mặt, nghe xong cũng sẽ hạ hỏa hết thôi.”

“Không cần, hắn biết.”

Lưu Nguyệt khẳng định chắc nịch.

“Nhưng, nàng không nói, dù hắn biết, hắn cũng sẽ hoài nghi, nam nhân không phải lúc nào cũng đều khôn khéo lý trí.”

Vân Triệu cười rạng rỡ.

Lưu Nguyệt nghe vậy, hơi chớp chớp mắt, thật vậy à.

Nhìn Lưu Nguyệt chớp mắt, Vân Triệu đột nhiên nở nụ cười:”

Huynh đệ này, ta được nàng thích, vậy mà nàng nỡ đem người nàng thích hại thành thảm như vậy, ít ra cũng phải có chút bồi thường đi chứ, hộ tống ta rời núi chăng? “ Lưu Nguyệt vừa nghe, không khỏi trừng mắt nhìn Vân Triệu, người này lúc nào cũng giỡn được, bất quá nàng cũng không có cảm giác chán ghét hắn, người này, thật sự là một huynh đệ tốt.

Hơn nữa, hiện tại vừa trò chuyện với Vân Triệu một phen đã hiểu được tại sao Hiên Viên Triệt giận dữ, đó là do quan điểm bất đồng, nhưng mà, nàng vẫn thật giận.

Không tin nàng, phải tìm hắn tính sổ mới được.

Trong lòng tính toán thời gian tập kết tại Lý thành, có thể hộ tống Vân Triệu đi được.

“Đi thôi.”

Gió nhẹ thổi qua, thanh âm theo gió lan đi.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tán cây, thời tiết thật đẹp.

Lý thành.

Mây trắng bay bay, sóng vỗ rì rào.

Vô số thuyền cá neo tại bờ, Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền không ngừng nhìn ngó xung quanh, tất cả đều đã sắp xếp xong, chốc nữa sẽ khai thuyền, Lưu Nguyệt sao còn chưa đến? Biết rõ hắn giờ này sẽ khai thuyền, còn chưa đến, hận hắn đến như vậy sao? Trong lòng khổ sở một trận, là vì Độc Cô Dạ mà hận hắn sao? Nguyệt trước giờ chưa bao giờ hận hắn, cũng không giận hắn.

“Vương, nên khai thuyền thôi, nếu không đi, có nguy cơ chạm mặt.”

Thu Ngân đè thấp thanh âm.

Hắn âm thầm mang bảo tàng đi, Âu Dương Vu Phi đang ở gần bờ biển, khó khăn lắm mới tách được khỏi Âu Dương Vu Phi, nếu không đi ngay, nhóm Âu Dương Vu Phi cùng phần bảo tàng còn lại chốc nữa sẽ đến, nếu chạm mặt lúc đó, thật như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

(tốn nhiều công sức cuối cùng đổ sông đổ biển) Bàn tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Một khoản tài phú lớn như vậy nếu muốn lặng yên không tiếng động nhập vào Thiên Thần, hắn phải tự mình quản lý, Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nàng thật sự không tới sao? “Vương, thời gian đã đến, nếu không đi ngay thật sự sẽ chạm mặt Âu Dương Vu Phi, nhóm của bọn họ đã đến bến tàu rồi.”

Ngạn Hổ cầm lấy tin tức Đỗ Nhất truyền qua, gấp gáp hối thúc.

Đỗ Nhất theo Âu Dương Vu Phi đi Bắc Mục, cũng ở trên thuyền.

Xa Xa, thuyền đánh cá bọn họ chuẩn bị sẵn cũng đã từ từ tiến lại.

“Vương…”

Răng nanh cắn chặt, Hiên Viên Triệt nhìn thật sâu vào quang cảnh trước mắt, không thấy người, lập tức hít sâu một hơi, vung mạnh tay lên, mặt khó coi nói: “Đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.