Lẽ ra biết tin tức như vậy hẳn là phải hoảng hốt và rối loạn, như thế nào hắn…lại còn có thể cười, đây rốt cuộc là sao.
Càng cười càng giòn tan.
“Quả thật là rất thông minh.” Thanh âm trầm thấp mà hơi khàn khàn.
Tiếng cười khẽ, nghe cực kỳ gợi cảm.
Nam tử kia bên cạnh nghe nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mặt mày chuyển động rất nhanh, hơi có chút phản ứng lại.
“Ý của Người là, nàng đây là muốn dẫn dụ chúng ta lộ diện?”
“Các ngươi hẳn quá hiểu nàng mà” tiếng cười thật nhẹ mà trầm ổn.
Như thấu hiểu sâu sắc, vô cùng tự tin.
Lời nói vừa vang lên, nam tử cao cao bên cạnh liền nhướng nhướng mi lên.
Đúng vậy, bọn họ hẳn là quá hiểu tính cách của nàng.
Cứ xuất năm mươi vạn binh mã toàn lực tấn công như vậy, cho dù nàng không hề hiểu chuyện đánh giặc, nàng cũng sẽ không bao giờ quyết định như thế.
Mà hiện tại, tin tức truyền đến như vậy.
Thì chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là nàng đã phát hiện ra, cho nên muốn dẫn xà xuất động.
Lợi dụng mệnh lệnh như vậy, làm cho Thác Bỉ Mộc vội vàng cấp báo, gửi thư tín cho bọn hắn, sau đó nàng sẽ theo dõi phía sau.
Hơi hơi lắc đầu, trên mặt nam tử kia cũng tràn đầy vẻ tươi cười.
Lưu Nguyệt lúc nào cũng rất lợi hại, đã phát hiện ra được bọn họ, thật là thông minh, quả thật là rất thông minh.
“Nào khẩn trương lên, chúng ta đi nghênh đón nàng”
Cúi đầu bước vào trong xe ngựa truyền lệnh, liền sau đó phu xe, giương roi ngựa lên tuấn mã bốn vó như bay, chạy về phía trước.
Thảo nguyên mờ mịt, mênh mông bát ngát.
Trời chiều đỏ như lửa toát ra phía chân trời, nhuộm đẫm thảo nguyên xanh biếc, thật đẹp đẽ vô cùng.
Trời cao ngàn dặm, Thảo nguyên khôn cùng.
Vang vọng giữa không trung, trên Thảo nguyên tuyệt đẹp, hai bên nhân mã từ hai hướng đối diện nhau, như cùng chạy lại một điểm, bay nhanh mà đến.
Ngựa phi như bay, tới mức lông ngựa như đã muốn dán cố định vào lưng nó.
Mồ hôi đã muốn thấm ướt thân ngựa, tốc độ quá nhanh.
Mái tóc đen bay lên giữa không trung, vẽ nên một đường cong uốn lượn màu đen, thân ảnh trắng bạc ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, tay kéo căng cương ngựa như đang giương cung tên.
Lưu Nguyệt tay gắt gao nắm chặt cương ngựa.
Càng tới gần chỗ chim ưng hạ cánh, tâm càng trở nên gấp gáp.
Cả thân thể cơ hồ đều bắt đầu run rẩy.
Đáy lòng một cỗ sợ hãi cùng hồi hộp khẩn trương, không thể khống chế đều phát ra ngoài.
Cự ly càng ngày càng gần.
Nhưng nếu không phải là Hiên Viên Triệt thì làm sao bây giờ?
Nếu không phải là chàng, kia…kia…
Hàm răng trắng như tuyết gắt gao cắn chặt, trong lòng khẩn trương cùng run rẩy, nhưng ngựa lại không hề dừng lại một chút nào, mặc kệ dù như thế nào cũng nhất định phải gặp, nhất định phải gặp.
Ngựa phi như bay, mang theo hy vọng khôn cùng.
Ngựa phóng một cái ngay trước mặt chính là sườn dốc cao, liếc mắt nhìn xuống phía dưới, Lưu Nguyệt đột nhiên ghìm cương ngựa rồi dừng lại.
Nhìn sang sườn dốc cao cao bên cạnh.
Trước mặt, dưới chân sườn dốc, một chiếc xe ngựa và khoảng hơn mười người cưỡi ngựa đang chạy như bay.
Nhằm hướng nàng mà đến.
Tay vốn vẫn đang nắm chặt cương ngựa nhất thời buông rơi.
Thân thể lại càng run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt sắc bén đảo rất nhanh rồi từ từ chầm chậm qua phía mười con tuấn mã đang phi tới.
Ngạn Hổ, Lưu Xuyên, Lý Á, Trần Ti, Chu Thành.
Quan sát đám người đối diện đang lao nhanh mà đến.
Biết, nàng biết.
Bọn họ đều là cận vệ thân tín bên người Hiên Viên Triệt, cực kỳ thân cận, một tấc cũng không rời.
Cơ thể càng phát ra run rẩy, thật mạnh, vốn dĩ hoàn toàn không dám hy vọng nhưng tận đáy lòng hy vọng vẫn cứ muốn gào thét ra .
Nàng cơ hồ có chút không thể không thừa nhận rồi.
Ngạn Hổ đang đánh xe ngựa ngẩng đầu lên thấy trên sườn dốc, Lưu Nguyệt đang đứng nhìn bọn họ.
Khóe miệng bề ngoài vẽ ra ý tươi cười, vung tay lên, cả đoàn người ngựa nhất tề dừng lại.
Gió Thảo nguyên thổi mạnh, làm mái tóc đen dài của Lưu Nguyệt tung bay, mang theo tuyệt đối sắc bén, cảm giác đẹp như mộng ảo.
Từng bước nhảy xuống càng xe, Ngạn Hổ xoay người qua bên phải đi ra phía sau xe vén màn lên.
Lưu Nguyệt nhìn thấy hành động như vậy.
Trong nháy mắt tim cơ hồ khẩn trương muốn nhảy ra ngoài, người trong đó, người trong đó có phải là…
Màn xe từ từ vén lên, lộ ra hình ảnh hai người bên trong.
Ánh mắt Lưu Nguyệt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn xe, rốt cuộc không thể rời ra, không thể rời ra một chút nào .
Người kia, người đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào thành xe.
Tóc đen nhánh, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc nên, giữa làn tóc đen còn ánh lên chút màu đỏ sậm của đôi mắt, hơi thở thiết huyết cùng vẻ xinh đẹp kia hòa vào làm một…
Hết thảy đều rất quen thuộc.
Là khắc cốt, ghi tâm.
Là chính mình cho rằng kiếp này sẽ mãi mãi không được nhìn thấy, không được tương phùng, không được hội ngộ nữa .
Chỉ còn trong giấc mơ, mới có thể ôm, mới có thể chạm được vào người đó.
Hiên Viên Triệt, chính là Hiên Viên Triệt của nàng.
Hiên Viên Triệt của nàng không chết, chàng còn sống, còn sống…
Kinh ngạc cùng vui mừng cuồn cuộn dâng trong lòng, Lưu Nguyệt trong nháy mắt ngạc nhiên tới mức không làm được gì, cái gì cũng không thể làm, hoàn toàn đứng chôn chân tại chỗ, bất động.
Gió nhẹ thổi qua người, càng làm cơ thể nàng run lên bần bật.
Đứng yên bất động, lúc này thời gian như muốn ngừng trôi.
Cả hai bên đều không hề làm gì, cứ như vậy đứng đối mặt, đứng xa xa nhìn nhau.
Tựa người vào thân ngựa, Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt đang đứng trên sườn dốc cao cao.
Trời chiều ngay tại chỗ hắn đứng, ánh nắng vàng như màu vỏ quất (trần bì) như muốn vây lấy nàng.
Nhìn giống như chính hắn đang đứng bên người Lưu Nguyệt tỏa ra vầng sáng đó, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, đồng thời mị người hoa mắt, phiêu diêu như thần tiên.
Mắt hơi hơi chớp.
Hiên Viên Triệt chậm rãi bước xuống xe ngựa, ngước mắt nhìn Lưu Nguyệt đang đứng trên sườn núi cao, sau đó mỉm cười cực kỳ ôn nhu.
Từng bước, bước về phía Lưu Nguyệt.
Nháy mắt phá tan thời khắc tĩnh lặng.
Ngồi cao cao trên lưng ngựa, Lưu Nguyệt nhìn thấy Hiên Viên Triệt đang đi về phía mình.
Kia vẻ mặt cười cực kỳ chân thành, kia vẻ ôn nhu không thể lẫn vào đâu được.
Mỗi bước đi, lại cười.
Hiên Viên Triệt của nàng, Hiên Viên Triệt của nàng…..
Tay đang gắt gao nắm cương ngựa chậm rãi buông ra, hai tay che miệng.
Hoan hỉ vui sướng, cùng bi thương, hưng phấn không thể nói thành lời.
Nhìn thấy Hiên Viên Triệt đang bước nhanh mà đến, trong lòng có nhiều lời muốn nói, có nhiều điều muốn chất vấn chàng lắm.
Nhưng là, nhưng là…đến cuối cùng, hết thảy vui mừng cùng bi thương, tất cả đều hóa thành nước mắt, tuôn trào, thi nhau chảy xuống.
Cổ tay buông lỏng, Lưu Nguyệt xoay người một cái nhảy xuống ngựa, đứng ngây người trên cỏ, khóc không thành tiếng.
Hiên Viên Triệt của nàng không chết, Hiên Viên Triệt của nàng không chết.
Đủ rồi, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần chàng không chết, thế là quá đủ rồi.
Không bận tâm tại sao lại hội ngộ thế này.
Không muốn biết vì sao, lý do là gì.
Nàng chỉ biết là chàng không chết, tạo hóa đã trao trả tình cảm lại cho nàng, cho nàng hy vọng lớn lao.
Hết thảy những chuyện khác, cái gì cũng đều không quan trọng.
Chỉ cần chàng không chết, chỉ cần chàng còn đứng trước mặt mình.
Tất cả mọi chuyện đều không quan trọng, đều không quan trọng.
Hưng phấn cùng vui sướng cực độ đều hóa thành nước mắt, tuôn trào ra.
Giống như muốn đem hết thảy hai tháng bi thương, tuyệt vọng này, dằn vặt này, áp lực này, cảm giác không còn gì đáng để sống trên đời này…
Tất cả đều tuôn ra.
Lệ rơi đầy mặt, nối tiếp nhau chảy xuống.
“Nàng làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc” Liếc mắt thấy Lưu Nguyệt đứng yên lặng tại chỗ rồi khóc như mưa, Hiên Viên Triệt đang mỉm cười đột nhiên cứng lại .
Vội vàng chạy lên, ôm chặt Lưu Nguyệt lại càng khóc to hơn.
“Đừng khóc, đừng khóc” Gắt gao ôm chặt trong lòng, nhìn người đang khóc trong ngực, Hiên Viên Triệt trên mặt hoảng sợ cùng đau lòng.
Gắt gao ôm chặt cánh tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt một câu cũng không nói được, chỉ biết khóc, chỉ có thể để cho lệ tuôn ra như bão táp.
Thật giống như nàng ở bên ngoài phải chịu mọi uất ức, mọi đày đọa.
Nhưng vẫn kiên quyết ngẩng cao đầu, như một đứa trẻ bướng bỉnh, một chút nước mắt cũng không rơi.
Lúc được gặp lại người thân của mình, lúc nhìn thấy thân nhân của mình, rồi òa khóc.
Tất cả tủi hờn, tất cả uất hận, tất cả cứng cỏi.
Chỉ khi gặp lại người yêu của mình, mới có thể như thế.
Kia không phải là cố ý, mà là một loại bản năng.
Gắt gao ôm lấy Lưu Nguyệt đang khóc không thành tiếng, Hiên Viên Triệt đau lòng không ngừng hôn lên mặt nàng.
Lưu Nguyệt của hắn kiên cường như thế, nàng chưa từng khóc như vậy bao giờ.
Cho dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, cho dù đã từng khóc trước mặt hắn, nhưng cũng chưa bao giờ khóc đến mức này, đây là do đau lòng, đau cốt tủy mà khóc.
Không nói gì, không hề nói một lời nào.
Nhưng là, cảm động theo.
Cái loại bi thương cùng vui sướng cực hạn này, Hiên Viên Triệt cảm nhận được thật sâu trên người Lưu Nguyệt.
Tuy không nói ra, tuy không hề có một lời nhắn nhủ, tuy hắn không rõ vì sao chuyện như vậy, nhưng là, hắn hiểu được, hắn cảm giác được.
Nhất định là vì hắn, nếu không vì hắn Nguyệt tuyệt đối sẽ không vì bất luận chuyện gì, mà bộc lộ tâm tư như vậy.
Tâm, vô cùng day dứt.
Là hắn đáng chết, vì cái gì hắn làm cho Lưu Nguyệt đau khổ đến mức này, bi thương như vậy, hắn đáng chết, hắn đáng chết.
Ôm chặt vào trong ngực, tiếng khóc vẫn nấc nghẹn, Lưu Nguyệt giống như muốn đêm tất cả yêu hận suốt đời ra khóc một lần cho hết.
Hiên Viên Triệt lòng đau như cắt.
Phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đứng chỗ xe ngựa liếc mắt một cái nhìn nhau .
Trong mắt nhất tề hiện lên một tia kinh ngạc.
Sao lại thế này, đây là vì cái gì?
Bầu trời đầy tia ngân quang màu đỏ, bao trùm toàn bộ thảo nguyên.
Ánh nắng đỏ rực bao phủ lấy hai người đang ôm nhau, đẹp như trong mộng ảo.
“Đừng khóc, đừng khóc, ta ở đây rồi, ta ở…” Gắt gao ôm chặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cúi đầu ôn tồn nói, rồi dừng lại.
Thật trầm, thật ổn.
Ngẩng đầu gạt đi giọt lệ nhìn Hiên Viên Triệt trước mặt nghĩ ngợi.
Gần như vậy, tay có thể chạm vào, thật ấm áp.
Lưu Nguyệt đột nhiên phản thủ, ôm cổ Hiên Viên Triệt hung hăng hôn lên môi.
Không phải mút nhẹ, không phải hôn sâu ôn nhu, mà là hơi thở mang theo cuồng vọng, như là dã thú xâm lược vậy, cực kỳ mãnh liệt.
Kia không giống như là hôn môi, ngược lại như là cắn xé, chiếm đoạt.
Nàng muốn có người này, nàng phải nắm lấy Hiên Viên Triệt, nàng không thể mất chàng thêm lần nữa, nàng phải vội vã cảm nhận được người này đang tồn tại.
Nàng muốn bọn họ vĩnh viễn phải ở cùng nhau.
Cuồng loạn xé rách quần áo Hiên Viên Triệt, lúc này nhìn Lưu Nguyệt tựa như một con báo nhỏ.
Mắt đỏ bừng, nàng phải cảm thụ chàng, phải cảm thụ chàng.
Một tay xé rách vạt áo Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt đầu vừa chuyển động cắn trực tiếp lên vành tai Hiên Viên Triệt, hút thật sâu, đầu lưỡi ướt át kia quá nhạy cảm truyền vào tai, lập tức làm cho Hiên Viên Triệt một phen run rẩy.
Thân hình Hiên Viên Triệt trắng noãn lộ ra theo lớp vải bị xé rách, tay luồn vào bên trong, vuốt ve tấm ngực đầy đặn mà cứng rắn.
Lập tức lại lần nữa xô Hiên Viên Triệt ngã xuống hớp một ngụm lãnh khí.
“Nguyệt, đừng đùa với lửa” toàn thân bị kéo căng ra, Hiên Viên Triệt ôm chặt lấy Lưu Nguyệt, thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn ngập sự kích thích.
Hắn muốn hắn có được Lưu Nguyệt, đã muốn từ lâu.
Nhưng, lúc này họ đang ở ngoài trời, không hề có cái gì che chắn, lại còn có bọn người Thu Ngân đang ở đây, chuyện này đối với Lưu Nguyệt thật không tốt, không tốt.
Vậy mà đáp trả lại hắn, đầu lưỡi Lưu Nguyệt lại dịu dàng liếm lên chỗ ngực nhẵn trơn bóng, sau đó tập kích lên quai hàm của hắn .
Mút vào một cái thật sâu, một đường đỏ thẫm lập tức được đánh dấu lên trên người Hiên Viên Triệt, nổi lên trên làn da màu đồng.
Thật diễm lệ làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
“Chết tiệt.” Hiên Viên Triệt hít sâu một hơi.
Nữ nhân trong ngực hắn là người kiếp này hắn yêu thương nhất, là thê tử của hắn, là người hắn có thể cùng suốt đời yêu hận.
Mà giờ đây nữ tử tuyệt thế này, tình cảm mãnh liệt như thế, muốn có hắn.
Hơn nữa, hắn cũng cảm giác được rõ ràng tình cảm của nàng, cảm giác được sự nồng nhiệt của nàng, cảm giác được bất an của nàng.
Tình huống như vậy bảo hắn còn có thể kìm lòng được, thì hắn không phải là con người.
“Nguyệt, ta yêu nàng.” Bốn chữ trầm thấp khàn khàn nhưng lại cực kỳ kiên định vang bên tai, Hiên Viên Triệt nghiêng người, bỗng chốc đè Lưu Nguyệt xuống.
Ngón tay khẽ lướt, vạt áo thoát bung ra, theo gió mà bay.
Làn ra trắng nõn lập tức lộ ra, giữa bầu trời chiều đỏ ửng.
Bị nhuộm đẫm một màu đẹp đẽ thần bí .
Xinh đẹp như mộng ảo, thật diễm lệ.
Cúi đầu cúi người, đôi môi chạm nhau, da thịt tiếp nhau, không hề nói lời nào, chỉ có thân thể trực tiếp chạm nhau, kích động lòng người.
Không thể hình dung được, không có từ nào có thể diễn tả được tình cảm nồng nhiệt này.
Sát lại, hợp nhất thành một thể.
Bỏi vì yêu, nên mới đẹp.
Bởi vì có yêu, nên mới làm rung động lòng người, hoa mắt thần diêu (hoa mắt, thần trí mơ hồ).
Màu trời chiều đỏ au ôn nhuận, tuyệt đẹp.
Trời đất, thảo nguyên mờ mịt, lúc này hoa mỹ không thể đến gần.
Khóe miệng rút gân, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, khóe miệng co rúm liên tục.
Mấy năm trong cung, những chuyện này bọn họ đã từng thấy không ít.
Cung đình, không có nơi nào là sạch sẽ.
Nhưng là, thật không ngờ tới Vương gia và Vương Phi của bọn họ, ngay giữa đất trời lại làm chuyện này.
Dụi dụi lông mày, Thu Ngân bất đắc dĩ cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn Ngạn Hổ, đồng thời cũng liếc nhìn đám long kỵ vệ xung quanh rồi ra hiệu một cái.
Rất nhanh xoay người, quay lưng về phía hai người đang nằm kia.
Ngay trên sườn dốc cao cao, hình thành một vòng vây.
Vây quanh lấy Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.
Bảo hộ xa xa, đứng sừng sững xa xa, lặng im xa xa.
Cũng không có bất luận kẻ nào trong đám dám nhìn Vương gia cùng Vương phi của bọn hắn.
Hiện tại tình cảm hai người đang mãnh liệt, không quan tâm, nếu khi định thần, phát hiện ra bọn họ dám nhìn, với tính khí của hai người, chắc chắn sẽ đem họ nghiền ra thành trăm mảnh.
Màu trời đỏ như lửa, bao trùm khắp thảo nguyên mênh mông.
Tình cảm dạt dào hôn môi rồi lại lướt lên da thịt, cứ như vậy hôn môi rồi lại lướt lên người.
Hiên Viên Triệt chậm rãi đè thân thể xuống.
Độc của Minh Đảo trên người Lưu Nguyệt đã giải được, không có gì còn có thể ngăn cản bọn họ.
Không có gì có thể ngăn cản họ.
Từ nay về sau, bọn họ là một thể, là một thể thống nhất.
Ngàn vạn tia nắng chiếu xuống, cả thảo nguyên trời chiều buông dần, tràn ngập một màu mộng ảo.
Thật lâu sau, gió mạnh thổi qua, trời dần dần chuyển sang ảm đạm.
Không còn ánh nắng ở chân trời.
Một vầng ánh trăng sáng trong trên không trung bắt đầu lấp lánh chiếu xuống.
Bóng đêm, thay thế mặt trời, bao phủ đại địa, ngàn vạn ánh sao lấp lánh.
“Còn đau không?” Nhẹ nhàng mân mê lớp vải trên ngực Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt đưa tay vén lọn tóc đen trên trán nàng.
Ánh mắt ngọt ngào chứa đậm thâm tình, nhìn người ngồi đối diện.
Lưu Nguyệt cơ hồ muốn hòa tan vào trong lồng ngực hắn.
Hắn biết được Lưu Nguyệt trước giờ chưa bao giờ trải qua chuyện này, nhưng lại cũng không tỏ ra là hắn đã biết.
Nàng chính là nữ nhân của hắn.
Mân mê dải áo trên ngực Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nằm trong lòng hắn, một tay cầm tay Hiên Viên Triệt, nghe hỏi lắc đầu nói: ” Không đau.”
Đau đớn này đã xoa dịu mọi bi thương cùng đau khổ trước kia.
Động tác rất nhẹ, tay mở cổ áo, lập tức lộ ra vết tích da thịt bị che kín bên trong.
Ngay trong bóng đêm, hiện lên một dấu vêt đỏ hồng thật yêu mị .
Hiên Viên Triệt lập tức đưa tay kéo Lưu Nguyệt lại để che chắn, ngoài hắn ra không ai có thể nhìn, kể cả vầng trăng sáng vằng vặc trên cao kia.
Bên ngoài Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nghe nói, nhất tề nghiêng người lộ ra chút xấu hổ.
Hai người kia thật đúng là trắng trợn, người hỏi đã trắng trợn, còn người kia trả lời cũng thật trắng trợn không kém, thật là.
Cầm tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn hắn không chớp mắt, khóe miệng chậm rãi một tia mỉm cười.
Là thật, là thật sự, nàng hoàn toàn cảm nhận được.
Nhìn Lưu Nguyệt rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm tất cả mọi biểu cảm đều thể hiện trên nét mặt, Hiên Viên Triệt trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc cùng đau lòng.
“Nguyệt, nàng như thế nào…”
“Vì sao không nói cho ta biết?”
Hai tiếng cùng lúc, đều nhất thời phát ra, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt cùng nói.
“Không nói cho nàng?” Hiên Viên Triệt nhìn thẳng vào mắt Lưu Nguyệt, cảm thấy hai mắt phẳng lặng như hồ sâu, nhíu nhíu mày, hỏi lại.
Lưu Nguyệt chỉ thấy Hiên Viên Triệt nhíu nhíu mày mà lại không trả lời, vì thế cứ yên lặng nhìn thẳng vào hắn.
Vì cái gì không nói cho nàng biết, hắn không có chết đâu?
Là bởi vì hắn có tính toán gì, hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Nhưng, sao hắn lại làm tổn thương nàng.
Sao có thể cam lòng để nàng chịu đau đớn tới mức vậy.
Lặng yên quan sát Hiên Viên Triệt, cảm thấy lúc này Hiên Viên Triệt không phải là giả, không phải là ảo ảnh của nàng, thật tĩnh lặng nhìn.
Không có tức giận, cũng không hề ủy khuất, cái nàng cần là một đáp án.
Một lời giải thích có thể làm cho nàng khuất phục.
Nếu ngày đó biết được Hiên Viên Triệt đã không chết, thì chính bản thân nàng cũng đã sống lại.
Chỉ cần suy nghĩ kỹ càng, có thể đủ hiểu được, đây là Hiên Viên Triệt đang diễn trò, lần này làm cho thiên hạ khiếp sợ, là do một tay Hiên Viên Triệt đạo diễn.
Nhưng cái chính là, nàng cũng trở thành quần chúng, thành khán giả, thành người ngoài sao.
“Ta đã nói cho nàng rồi mà.” Nhìn sâu vào Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt mặt mày nhăn lại thật nhanh.
Minh Đảo thế lực lớn mạnh, Tam vương rồi lại Lục tôn tới đây, Lục tôn chết đi lại còn có cái gì Cửu thánh, thế nên trong lúc tất cả đang rối loạn.
Hắn không thể quang minh chính đại mà phản kích.
Bởi vậy, ngày ấy khi thấy hắc tôn che dấu kiếm thuật trong người, hắn đã nhanh trí mưu tính, lợi dụng hắc tôn cùng nữ tôn kia để diễn một tuồng kịch.
Cố tình bị một vết thương trí mạng rồi ngất đi để lừa mọi người.
Nhằm chuyển từ ngoài sáng vào trong tối, biến bị động thành chủ động.
“Ta nghĩ là nàng đã hiểu ra.” Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.
Ngày ấy hắn nghĩ vậy rồi tự mình quyết định, lập tức liền hô to Lưu Nguyệt một tiếng, đồng thời rất nhanh ra dấu cho nàng.
Chính là để nói cho nàng biết, đó là âm mưu của hắn, ý muốn nàng hãy phối hợp.
Vừa nghe Hiên Viên Triệt nói đến đây, Lưu Nguyệt nhất thời cử động cơ thể, nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, há to miệng thì thào nói: “Ta không phát hiện ra.”
Nàng không phát hiện ra ký hiệu của hắn, nàng thật sự không hề thấy cái gì cả.
Nhìn Lưu Nguyệt đang kinh ngạc, Hiên Viên Triệt lòng như tê dại, tay lập tức ôm chặt lấy Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt của hắn không phát hiện ra, nàng nghĩ hắn thật sự đã chết.
Nàng trong khoảng thời gian này…….
Suy nghĩ đến đây, Hiên Viên Triệt cơ hồ đau lòng tới mức không thể hô hấp.
Lưu Nguyệt của hắn, nàng đã phải chịu đựng đau đớn biết bao.
“Vương phi không thấy?” Thần đã nói lúc ấy nhìn ánh mắt của người thật sự rất đáng sợ, cho dù diễn kịch thì cũng không thể đến mức đó.”
Lưu Nguyệt lời vừa nói xong, Thu Ngân đứng bên ngoài đột nhiên cũng chêm vào một câu.
Ngày ấy thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lưu Nguyệt, thật sự đã làm hắn sợ hãi.
Không đợi Lưu Nguyệt trả lời, Hiên Viên Triệt ôm chặt lấy Lưu Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia màu đỏ.
Cúi sát xuống đỉnh đầu Lưu Nguyệt, thanh âm trầm thấp nói:” Ta nhìn thấy ánh mắt nàng như vẫn chưa hiểu ra, liền nghĩ rằng chắc là nàng đã không phát hiện ra ký hiệu của ta, nên mới cố ý nhéo nhéo nàng mấy cái, nhưng lại thấy nàng như không cảm giác được, vì thế mới dặn nàng là phải báo thù cho ta.
Ta biết nếu ta mà có chuyện thật, thì nàng làm sao mà sống nổi.”
Thanh âm thật nhẹ, nghe như là đang kể chuyện, nhưng trên mặt lại hiện rõ sự đau đớn xen lẫn thâm tình .
Lưu Nguyệt cắn chặt môi dưới.
Bởi vì cảm giác được nàng không hề biết được mật ý, nên mới cố tình nói, chính là muốn nàng đừng đi theo hắn, đừng làm chuyện gì điên rồ.
Trong lòng nháy mắt vừa chua chát vừa ngọt ngào.
“Vậy bọn ngươi sao không nói cho ta biết?”Liếc mắt một cái ngang qua Thu Ngân cùng Ngạn Hổ, Lưu Nguyệt tức giận bước lên.
Hiên Viên Triệt lúc đó đã bị trọng thương hôn mê, nhưng cả hai bọn họ đều biết, hà cớ gì sao không nói cho nàng?
“Vương Phi, thần có để lại một tờ giấy mà, thần còn sợ bọn Độc Cô Dạ cố tình đọc, thần mới nói đó chỉ là bản đồ, nhưng thật ra là đã ký hiệu cho Người. “
Một mảnh trầm mặc, đối diện với ánh mắt vô tội của Thu Ngân, Lưu Nguyệt trong lòng thật bức bối.
Nửa ngày sau mới rít từ kẽ răng nói ra mấy chữ:”Ta không biết, lúc đó ta làm sao còn tâm trạng mà nhìn cái bản đồ gì đó chứ.”
Lời nói vừa buông, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ liếc nhau, liền lén lút lui xuống.
Chuyện này thật không thể trách bọn họ được.
Nhưng là, bọn họ đều hiểu giận cá chém thớt thì hậu quả sẽ là rất nghiêm trọng, huống chi cơn giận này lại cực lớn, ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách.
Quay đầu, một tay túm nắm áo trước ngực Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt vừa la vừa hét nhìn chằm chằm hắn:” Ta không biết, ta không biết…”
Cánh tay ôm chặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt thanh âm an ủi nói:”Ta biết, ta biết, cho nên ta mới tới tìm nàng đây.”
Chính vì nghĩ Lưu Nguyệt giống như không phát hiện ra, không dựa vào tin tức hắn đưa ra để phối hợp với hắn, ngược lại lại đi Bắc Mục.
Hắn chỉ biết chắc chắn bên trong đã xảy ra vấn đề gì.
Vì thế không quản là đang bị trọng thương, liền cấp tốc chạy tới đây.
Còn sợ Lưu Nguyệt nhất thời đưa ra những quyết định sai lầm, thất thủ, nên mới nhờ tới Thác Bỉ Mộc, để che mắt Âu Dương Vu Phi, giúp nàng đối địch .
Hắn ở Trung Nguyên mọi chuyện còn không kịp sắp xếp, liền không quản đao thương chạy đến với nàng, chính là bởi vì hắn cũng cảm giác được nàng không hề phát hiện ra .
Cắn chảy máu môi , Lưu Nguyệt trong lúc nhất thời tức giận lông mi đều dựng thẳng .
Uổng phí nàng bi thương thời gian lâu như vậy.
Uổng phí nàng cơ hồ như đã chết đi.
Kết quả chính là cư nhiên do nàng không chú ý.
Lưu nguyệt cảm thấy thật tức giận cùng day dứt.
Nhìn thấy mặt Lưu nguyệt càng trở nên tái xanh, Hiên Viên Triệt lại càng ôm chặt nàng hơn.