Vương Phi 13 Tuổi

Chương 687: Đoàn quân sói hoang



Ráng chiều nhuộm đỏ khắp nơi, hào quang tỏa ra thật chói mắt.

Lúc hoàng hôn, trời chiều đẹp vô cùng.

Điên cuồng chạy loạn được khoảng hai mươi dặm, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi mới dừng lại, tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Ha ha ha ha ha, hắc hắc…………………..”

Ngồi trên nền cỏ, Âu Dương Vu Phi vừa uống nước vừa cười to.

“Thật buồn nôn!”

Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy cũng không chút để ý, lúc hắn mượn sói mượn oai hùm, giả bộ ra lệnh cho bọn sói hoang thật là rất uy dũng a.

Chân chính là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (xưa chưa từng có ai thực hiện, sau này cũng không ai làm được) Nhớ tới lúc đó, sắc mặt của binh mã Hung Nô kinh hãi vô cùng, ha ha, hắn thật sự cảm thấy rất thoải mái.

Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi vênh mặt dương dương tự đắc, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.

Bị đàn sói hoang đuổi giết không ngừng mà vẫn còn lạc quan được như thế, trên đời này chỉ có mình Âu Dương Vu Phi thôi.

Lưu Nguyệt ngồi một bên chậm rãi uống nước, ăn lương khô, nghỉ ngơi.

Tốc độ thật chậm, chẳng giống như đang bị đuổi giết.

Dáng vẻ kia như thế nàng đang chờ bầy sói tới.

Nếu đàn sói hoang bị ba vạn binh mã Hung Nô kia tiêu diệt, nàng lập tức quay lại, tuyệt không tiến vào ranh giới Hung Nô nửa bước.

Đùa sao, một binh một tốt không có, bọn nàng chỉ có hai người, nàng có điên mới đâm đầu vào mấy chục đại quân kia.

Nếu đàn sói hoang kia thắng, ăn thịt ba vạn binh mã Hung Nô kia rồi đuổi theo nàng, thì nàng sẽ đùa chơi với chúng một chút.

Mặt trời nhanh chóng khuất sau đường chân trời, trăng nhô lên khỏi rặng cây.

Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi tựa người trên cây, thật giống như đang ngủ.

“Ngao ô…………………..”

Một tiếng tru vang tới.

Thanh âm nghe cách xa vô cùng.

“Ngao ô………………….”

Tiếng tru này còn phát ra từ nơi xa hơn, hình như từ một hướng khác vọng tới.

“Ngao ô…………………….”

Tiếng tru này lại từ một hướng khác nữa.

Chẳng qua, nghe tiếng có thể nhận ra chúng còn cách rất xa, chưa thể uy hiếp bọn họ được.

Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngủ rất say, không nghe thấy tiếng sói tru.

“Ngao ô, ngao ô…………………………”

Tiếng tru từ xa dần dần tới gần, từ bốn phương tám hướng vọng tới.

“Trên thảo nguyên này thật là nhiều sói.”

Âu Dương Vu Phi càu nhàu một câu, mắt cũng không mở ra.

Tiếng sói tru xuyên màn đêm vọng tới, vang vọng khắp nơi.

Nghe theo vị trí tiếng tru vang lên, chắc chắn ba vạn binh mã Hung Nô đã bị đàn sói ăn thịt.

Tiếng tru thê lương mà hung hãn vang lên khắp nơi trong đêm đen, tuy ở xa, nhưng khí thế vẫn kinh người.

“Ngao ô…………………………..”

“Ngao ô…………………………..”

Tiếng lá cây xào xạc, nhẹ nhàng bay múa trong đêm đen.

Tiếng sói tru theo gió truyền đến, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.

Giật mình một cái, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đồng thời mở mắt, ngồi thẳng người, nghiêng tai lắng nghe.

Tiếng sói gầm rú chọc thủng cả bầu trời, nghe rất uy dũng.

Mã sau khi tiếng tru uy dũng nãy vang lên, vô số tiếng tru đáp lại vang lên từ bốn phương tám hướng.

Cảm giác như trăm sông quy về một biển, đàn sói quy về một vương.

“Thế này là sao?”

Âu Dương Vu Phi khóe miệng co rút, quay lại nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt không trả lời, tình cảnh trước mắt đã rất rõ ràng.

Từng đàn sói từ những nơi khác trên thảo nguyên đã tập trung hết về đây.

Âu Dương Vu Phi lấy tay ôm trán, hít sâu một hơi nói: “Chúng cũng thật vô sỉ a?”

Hơn vạn con sói kia còn chưa đủ sao? Sao toàn bộ sói trên thảo nguyên lại kéo đến hết thế này?”

Chẳng lẽ chỉ vì muốn đuổi giết hai người bọn họ mà bọn chúng tập trung hết lại đây? Nghĩ thế, Âu Dương Vu Phi lại có chút đắc ý, cũng có chút kích động.

Phải, là kích động.

Hắn cảm thấy rất kích động a.

Bản thân quả nhiên là mâu thuẫn.

Đáng tiếc hắn không hiểu được ngôn ngữ loài sói, nếu không sẽ rất buồn bực.

Tiếng tru kia của đàn sói là để gọi bạn tới.

Nhưng không chỉ mang ý nghĩa, nơi này có thịt ăn, mau tới, mau tới, mà còn nghĩa là, nơi này có kẻ thù, các bằng hữu mau tới hỗ trợ.

Sói là động vật rất trung trinh, rất ngay thẳng, cũng rất đoàn kết.

Mặc dù mỗi bầy sói đều có lãnh địa riêng, nhưng lại vô cùng đoàn kết, chỉ một lời phát động, bọn chúng liền quy tập lại.

Vì vậy, bọn chúng đều tới đây, từ khắp bốn phương tám hướng tới đây.

Sói nhiều, sức mạnh lớn, có thịt ăn a.

“Ngao ô……………………”

Cả bầy sói lớn tập trung tại một chỗ, cùng nhau tru lên, phá tan màn đêm, từ dười thảo nguyên xuyên thẳng lên bầu trời.

So với trước kia, khí thế mạnh hơn rất nhiều.

“Chết tiệt!”

Lưu Nguyệt chửi thề một câu, đứng dậy, lên ngựa, chạy, làm liền một mạch.

Phía sau, Âu Dương Vu Phi cũng không dám chậm trễ.

Hóa ra sói trên thảo nguyên này còn rất nhiều, không thể ứng phó được.

Lúc này không phải hắn gọi các huynh đệ hắn tới, mà là các huynh đệ muốn ăn thịt hắn rồi.

Bóng đêm mịt mùng, huyền bí khó lường.

Mà trong bóng đêm, chỉ thấy Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi chạy ở phía trước.

Phía sau, trong bóng đêm như mực, đàn sói, so với lúc đánh với ba vạn binh mã Hung Nô còn nhiều hơn rất nhiều, đang gào thét điên cuồng đuổi theo.

Sói, là loài động vật đoàn kết, cũng thù rất sâu.

Điên cuồng gào thét đuổi theo, không ngơi nghỉ lúc nào.

Mà lúc Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đi theo dấu vết bầu trời sói để lại mà tới, đã không còn thấy bóng dáng bầy sói cùng Lưu Nguyệt đâu cả.

Nương theo ánh trăng, hai hàng lông mày của Ngạn Hổ nhíu lại thật chặt.

Phía trước, trên nền cỏ xanh là một vùng đầy máu.

Nón sắt, cung tên, đao, thương ngổn ngang tán loạn trên cỏ.

Nhìn qua liền thấy, nơi đây vừa xảy ra một cuộc chiến kịch liệt.

Yên tĩnh.

Dưới bầu trời đêm hoàn toàn yên tĩnh.

Thu Ngân cùng Ngạn Hổ liếc mắt nhìn nhau, ánh sánh trong mắt hỗn loạn.

Hiện trường trước mắt đều đã rõ ràng.

Rất tốt, đàn sói hoang lại chạy tới nơi binh mã Hung Nô đóng quân.

Đây nhất định là chuyện tốt Vương phi của bọn họ sắp xếp.

Báo cho bọn họ hướng doanh trại của Hung Nô là ở phía tây, mau tới, đây quả thật là một mưu kế inh.

“Báo tin về cho vương thượng, chúng ta tiếp tục đuổi theo.”

Hưng phấn, vui mừng.

Tâm trạng lo lắng đã hoàn toàn tiêu tán.

Bầy sói hoang không gì địch nổi, lúc này lại đang chiến đấu vì bọn họ.

Mẹ nó, thắng rồi.

Chim bồ câu trắng bay lên, hướng về phương đông.

Vó ngựa vung cao, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ điên cuồng đuổi theo hướng tây.

Bóng đêm mịt mùng, tình cảnh trước mắt không biết là tốt hay xấu.

Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi dẫn đám sói chạy điên cuồng trên thảo nguyên, Mà lúc này, tại doanh trại Hung Nô đang ngập tràn cảnh giết chóc máu lửa.

“Cái gì? Cánh tả Hậu doanh bại rồi?”

Nghe tiếng quát của Hung Nô vương, đám chủ tướng Hung Nô trong trướng đồng loạt cúi đầu, không dám lên tiếng.

Ngọn đèn dầu trong trướng bạp bùng cháy, chiếu rọi sát khí đằng đằng trong trướng.

Hung Nô vương ngồi trên ghế cao, trên khuôn mặt uy vũ xanh mét đầy vẻ giận dữ.

Hôm nay, hắn đích thân ngự giá thân chinh, chào đón hắn lại là loại tin tức này.

“Nói, ai nói cho bổn vương biết đang xảy ra chuyện gì?”

Sắc mắt tái nhợt, Hung Nô vương rít ra mấy tiếng từ trong kẽ răng.

“Thiền Vu, chuyện này……………….Theo như tiểu binh trốn thoát từ trong trận chiến báo lại, Nhiếp chính vương Bắc Mục dẫn đầu đàn sói hoang bất ngờ đánh vào cánh tả Hậu doanh của ta……………..”

Tên tướng quân đứng gần Hung Nô vương nhất có chút do dự mở miệng nói.

“Dẫn đầu bầy sói tấn công trận doanh của chúng ta? Ha ha, dẫn đầu ư?”

‘Ầm’, một tiếng vang lớn, Hung Nô vương mạnh mẽ đập tay xuống bàn, lông mày dựng đứng cả lên, mặt đầy sát khí: “Ngươi nghĩ bổn vương ngu sao?”

“Thần không dám, không dám……………..”

Mấy tên tướng quân bên dưới sợ hãi đồng loạt lên tiếng, đầu cúi xuống càng thấp.

Lúc bọn họ nghe tin này cũng không dám tin.

Nói binh mã Bắc Mục từ trên trời bay xuống bất ngờ tập kích bọn họ còn đáng tin gấp ngàn lần so với tin Nhiếp chính vương Bắc Mục thống lĩnh bầu sói.

Nàng là người chứ không phải loài vật.

Bọn họ cũng chưa từng nghe nói Nhiếp chính vương Bắc Mục là yêu tinh, hay sói tinh, hay thủ lĩnh đàn sói cả.

Thống lĩnh bầy sói tấn công bọn họ, quả thực so với truyện thần thoại còn khó tin hơn.

“Nhưng, theo lời tiểu binh kia nói……………..”

“Hừ…………..”

Thanh âm vang lên đầy đe dọa, khiến cho tướng lĩnh kia đang định nói tiếp lập tức liền nuốt ngay lại.

Vẻ mặt âm trầm, Hung Nô vương nhìn khắp tướng quân bên dưới một lượt.

“Vấn đề bây giờ không phải là chuyện bầy sói, mà là trong các ngươi ai có thể nói cho bổn vương biết, bổ sung cánh tả bị giết kia bằng cách nào.”

Lời nói lạnh như băng mà sắc bén.

Địch là người hay yêu, chuyện này để qua một bên đã.

Chuyện quan trọng trước mắt chính là bọn họ phải nhanh chóng lấp đầy vị trí bị khuyết của Hậu doanh kia.

“Thiền Vu, chuyện này………………..”

Ngọn đèn dầu bập bùng cháy, trong trướng Hung Nô tối nay vô cùng ồn ào.

Mà cùng lúc này, tại Bắc Mục, trong doanh trướng của Hiên Viên Triệt.

“Cái gì? Nhiếp chính vương thống lĩnh bầy sói tiêu diệt cánh tả Hậu doanh Hung Nô?”

Thác Bỉ Mộc nhìn mẩu giấy đưa tin, không dám tin.

Móc lỗ tai, Khố Tạp Mộc khiếp sợ nói: “Ngươi nói lại xem.”

“Nhiếp chính vương thống lĩnh bầy sói tiêu diệt cánh tả Hậu doanh Hung Nô.”

Thác Bỉ Mộc lặp lại.

Khiếp sợ, yên lặng.

Trong doanh trướng, mấy đại tướng quân Bắc Mục vô cùng chấn động, hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì.

Hiên Viên Triệt bên cạnh nghe thế cũng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ có một chút, hai mắt thoáng dao động, cũng liền hiểu ra được.

Lưu Nguyệt chạy về hướng tây, nhất định là đang lợi dụng đàn sói làm chuyện xấu.

Trong mắt thoáng hiện lên nét cười, Hiên Viên Triệt cúi người nhìn bản đồ.

“Nhìn bản đồ, cánh tả Hậu doanh Hung Nô bị diệt, khiến cho vị trí nơi này bị hổng, đây đúng là thời cơ tốt cho chúng ta.”

Tiếng nói trầm ổn lại vang lên bên tai Thác Bỉ Mộc.

Thác Bỉ Mộc chợt hoàn hồn trong sửng sốt, không chút nghĩ ngợi mở miệng nói lại những lời của Hiên Viên Triệt.

Hắn hiện tại đã quen với việc trở thành người phát ngôn của Hiên Viên Triệt rồi.

Lời vừa nói ra, đám người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát lập tức phản ứng lại.

Quả là thời cơ tốt, quả là thời cơ tốt.

Hung Nô hình thành vòng vây nhốt mình bên trong, không cho binh lính của bọn họ có cơ hội xâm nhập.

Hiên tại, Nhiếp chính vương đã giúp họ phá vỡ vòng vây, tạo thành một lỗ hổng.

Đây quả là thời cơ tốt a.

“Trung quân thay đổi vị trí, lập tức phá vòng vây Hữu quân…………”

Phương án tác chiến nhanh chóng được vạch ra.

Tối nay, trong doanh trướng Bắc Mục cũng sôi nổi vô cùng.

Bầu trời mênh mông, thảo nguyên bát ngát.

Tia nắng sớm đầu tiên phá tan màn đêm, chiếu ánh sáng rực rỡ đầy sức sống xuống thảo nguyên, bày ra cảnh sắc tuyệt đẹp.

“Xông lên.”

Trong ánh sáng rực rỡ này, một loạt tiếng hô xung phong nổ vang trên bầu trời, phá vỡ vẻ tĩnh lặng này.

Song kị sóng vai, nhanh chóng xông đến, nhanh như sao băng.

Mà ở phía sau hai kị binh này, bầy sói lông xám đã chuyển thành đen, dày đặc chi chít điên cuồng đuổi theo, uốn lượn tựa như dòng nước.

“Sói hoang, sói hoang…………..”

Trong ánh bình minh, tiếng la hét hoảng sợ vang lên khắp nơi.

Cánh hữu Hậu doanh Hung Nô đang bị tập kích.

Tiếng kèn chiến đấu vang lên phía chân trời.

Đàn sói hàng vạn con gầm thét nhào tới.

Hai kị binh trên ngựa tốc độ cùng động tác hai người như một, hung hãn xông vào trong doanh trướng, cướp đoạt đồ ăn nước uống.

Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi nhanh như chớp vọt qua, không dừng lại chút nào.

Đàn sói hoang phía sau, lúc này, giao lại cho binh mã Hung Nô.

Ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống, tỏa sáng cả một vùng giao tranh đẫm máu.

“Cái gì? Hậu doanh bị tiêu diệt?”

Tiếng gầm gừ của Hung Nô vương có thể sánh ngang với bầy sói.

“Thiền Vu, đúng là sói hoang, thật sự là sói hoang…………..”

“Đúng vậy mạt tướng tận mắt trông thấy, đúng là Nhiếp chính vương Bắc Mục dẫn đầu bầy sói, tuyệt đối không sai.

Thiền Vu…………….”

“Trời ạ, căn cứ theo tin tức truyền về, đàn sói hoang này lên tới hàng vạn con………….”

“Tất cả sói trên thảo nguyên đều tập trung lại hết rồi…………”

Trong trướng Hung Nô, từng tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Mà lúc này, trong doanh trại Bắc Mục, sau khi Hiên Viên Triệt nhận được bồ câu đưa thư của Thu Ngân, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất dẫn quân hướng tới Hậu quân Hung Nô.

Tiết trời vào hè, ánh nắng chói chang, thảo nguyên xanh mướt, chói mắt khiến cho người ta không dám mở mắt.

Giữa trời hè, thời tiết lại thay đổi theo đúng nét đặc trưng của mùa hè.

Một khắc trước ánh nắng đầy trời, một khắc sau gió mưa đã nổi lên, mây mưa khắp chốn.

Thời tiết thay đổi bất ngờ, khiến người ta không cách nào đoán trước được.

Tương đồng với thời tiết, chiến sự trên thảo nguyên cũng tháy đổi bất ngờ.

Tính toán, phỏng đoán, chuẩn bị, sắp xếp cũng chống không lại được sự biến hóa khôn lường của số mệnh.

Hung Nô mới một khắc trước còn đang phỏng đoán binh mã Bắc Mục đang ở phía nam, bọn hắn sẽ dẫn quân vây từ hai bên, tấn công bất ngờ khiến chúng trở tay không kịp.

Song, không đợi cho bọn họ kịp hình thành vòng vây, bên trái bọn họ đột nhiên xuất hiện một đàn sói hoang từ dưới đất chui lên, tập kích.

Nhanh như bão táp, đàn sói hoang mang đi tất cả mọi thứ.

Cái gì cũng không để sót lại, chỉ để lại cho bọn họ cảnh tả quân bị phá hủy hoàn toàn.

Vòng vây không những bị phá vỡ, ngược lại bọn họ còn bị Bắc Mục bắt được điểm yếu, lợi dụng vị trí tả quân bỏ trống xâm nhập quân doanh.

Một khắc trước bọn họ đang chỉnh đốn đội quân chuẩn bị lên đường.

Một khắc sau, bầy sói bất ngờ tấn công, quân đội chỉnh tề lại trở thành phế quân.

Một khắc trước bọn họ chuẩn bị mười vạn đại quân chuẩn bị đi tiêu diệt đàn sói hoang.

Một khắc sau, đàn sói hoang không biết vì sao lại vòng qua đại quân của bọn họ, trực tiếp xông đến từ phía sau, tập kích đoàn quân.

Một khắc trước………….

Một khắc sau…………… Vẫn biết chiến trường thay đổi bất ngờ, thiên biến vạn hóa, nhưng trước nay chưa từng gặp qua sự biến hóa nào nhanh như vậy.

Doanh trại Hung Nô trong lúc bị tấn công, từ trên xuống dưới không kịp bào tin cho nhau.

Còn phía bên kia, Hiên Viên Triệt lúc này không hề tính toán kế sách tấn công chiếm đóng.

Mà muốn tính toán cũng tính không được.

Chiến trường lúc này hoàn toàn không theo suy nghĩ của hắn.

Lúc này, hắn chỉ có chờ tin tức của Thu Ngân cùng Ngạn Hổ truyền về.

Rồi lập tức dẫn quân theo sát hướng đi của Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi, lấy nơi đàn sói tấn công làm phương hướng tiến tới.

Có Lưu Nguyệt phá vòng vây phía trước, hắn dẫn quân phía sau thuận lợi tiến lên.

Quả thực một chút hơi sức cũng không mất.

Sau cơn mưa, thảo nguyên xinh đẹp như mộng như ảo.

Ở phía trước, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi dẫn đầu bầy sói hoang điên cuồng, chạy loạn trong doanh trại Hung Nô.

Rất có khí thế gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Không ai có thể chống cự.

Thật giống như gió lốc trên biển, mỗi lần đi qua quét sạch hết thảy.

Mà ở phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ giống như trở thành hai con chim, thu thập mọi tin tức của Lưu Nguyệt, sau đó nhanh chóng đem vị trí cùng tin tức những nơi đó truyền lại cho đại quân Bắc Mục của Hiên Viên Triệt ở phía sau.

Hiên Viên Triệt dựa vào vị trí cũng tin tức nhận được, đề ra sách lược, theo sát tấn công.

Thật giống như một chuổi mắt xích, kết nối đến không thể tốt hơn.

Lúc này, Hung Nô vừa phải đối phó với đại quân Bắc Mục tấn công, vừa nơm nớp đề phòng không biết khi nào đàn sói hoang lại bất ngờ xuất hiện.

Trước sau hai mặt đều là quân địch, chú ý phía trước lại chẳng thể ngờ được phía sau.

Lập tức lòng quân dao động, vô cùng hỗn loạn.

Nhân lúc binh mã Hung Nô tâm lí bất ổn, Hiên Viên Triệt lại dẫn quân tấn công, chiến trường nổ ra khắp nơi.

Chỉ sau mấy ngày, tốc độ tấn công của Bắc Mục tựa như mỗi ngày ngàn dặm, hoàn toàn chiếm thế chủ động.

Mà binh lính Hung Nô, nghe thấy sói hoang đã đột ngột biến sắc, sợ hãi không chống cự đến một ngày.

Ánh mặt trời rực rỡ, trời xanh như biển.

Phi ngựa chạy đến, Âu Dương Vu Phi nhận thấy doanh trại Hung Nô còn cách không xa.

Lập tức giơ cao tay, ngửa đầu hú lên một tiếng: “Ngao ô…………..”

Suốt hai ngày chạy loạn, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, phá tan mọi thứ, hắn thật sự vô cùng hưng phấn.

Tiếp sau tiếng hú của Âu Dương Vu Phi là hàng loạt tiếng sói tru vang lên, quanh quẩn trên không.

Doanh trại Hung Nô phía trước nhanh chóng hỗn loạn.

Vô số binh lính Hung Nô từ trong trướng xông ra.

Mặc kệ hết mọi thứ, quần áo xộc xệch, nhanh chóng nhảy lên ngựa, nhìn cũng không dám quay lại nhìn, lập tức phóng ngựa bỏ chạy.

Tốc độ có thể so sánh với sao băng.

Âu Dương Vu Phi mới hú lên một tiếng, thấy vậy liền trợn mắt nhìn xuống cảnh bên dưới, khóe miệng co rút, thì thào nói: “Không phải chứ.”

Hắn mới chỉ hưng phấn hú lên một tiếng, đám người kia đã liền bỏ chạy rồi.

Ai da da, đây là không chiến mà bại a.

Quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, Âu Dương Vu Phi sờ cằm: “Không ngờ ta lại có lực uy hiếp nhường này.

Không tệ, không tệ.”

Chỉ một tiếng hú lại có thể hù dọa hơn vạn binh mã.

Điều này khiến hắn không thể không kiêu ngạo.

“Mơ giữa ban ngày.”

Lưu Nguyệt phóng ngựa vượt qua, ánh mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, khinh bỉ.

Âu Dương Vu Phi nghe nói thế, tâm trạng cực tốt, hướng Lưu Nguyệt cười híp mắt nói: “Chẳng lẽ không đúng?”

Lưu Nguyệt thấy vậy liền không thèm nhìn Âu Dương Vu Phi, quay đầu nhìn binh mã Hung Nô đang hỗn loạn phía xa.

Thấy Lưu Nguyệt không để ý tới mình, Âu Dương Vu Phi cũng không để tâm, đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ.

Quay đầu, đã thấy binh mã Hung Nô chạy đi khá xa.

Âu Dương Vu Phi đột nhiên hét lớn: “Thế này không được, ta còn chưa lấy được lương khô với nước uống mà.”

Dứt lời liền thúc ngựa đuổi theo đám binh lính Hung Nô đang chạy trối chết, miệng hét lớn: “Đừng chạy! Mau đứng lại cho ta.

Đàn sói còn chưa chạy tới, các ngươi chạy cái gì?”

Song, chưa kịp nghe Âu Dương Vu Phi nói hết lới, binh lính Hung Nô đã chạy đi xa.

Tốc độ kia càng lúc càng nhanh.

“Uy, uy, chờ ta một chút…………..”

Đáp lại lời Âu Dương Vu Phi chỉ còn là doanh trại Hung Nô trống rỗng không một bóng người.

Thắng ngựa dừng lại giữa doanh trại trống rỗng, Âu Dương Vu Phi nhíu mày, nhìn theo bóng binh lính Hung Nô đang lúc vội vã chạy trốn, vẫn còn nhớ mang theo cả lương khô nước uống.

Ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt ai oán thở dài một hơi.

“Năm nay rốt cuộc gặp hạn gì.

Những lời ta nói thật lại chẳng ai tin.”

Đội quân sói của hắn, hay nói đúng hơn là đàn sói đang đuổi theo hắn, lúc này còn đang ở rất xa, vẫn chưa đuổi tới kịp a.

Lưu Nguyệt phóng ngựa đi tới sau Âu Dương Vu Phi, nghe hắn thở dài, hung hăng liếc mắt một cái.

Không có nước, không có lương khô, cũng không có ngựa để đổi.

“Giờ chúng ta ăn cái gì đây?”

Kêu than hết thảy, lại nghe thấy tiếng sói tru từ xa vọng đến, Âu Dương Vu Phi vẻ mặt đưa đám nói.

Đáp lại hắn chỉ thấy Lưu Nguyệt vung roi ngựa lên, hướng phía trước, chạy.

Hôm nay không có đồ ăn, cũng không có binh mã chắn đường, bọn họ không cách nào ngăn cản sự truy đuổi của đàn sói.

Bây giờ, bọn họ chỉ còn cách chạy.

Gió thảo nguyên nổi lên, thổi khắp mọi nơi.

Đàn sói hoang lông xám một lần lại một lần giao chiến với binh mã Hung Nô, vậy mà sức mạnh không hề suy giảm, ngược lại càng dũng mãnh hơn.

Hơn nữa, tất cả sói hoang trên thảo nguyên đều tập trung hết tại đây rồi.

Có thịt ăn, là chuyện tốt đến thế nào a.

Vì vậy, người càng nhiều, đàn sói lại càng đông.

Dẫu cho binh lính vũ trang đầy người cũng không dám tấn công bọn chúng.

Bởi vì đàn sói hoang này chưa khi nào đông như thế, ngạo khí vô cùng, hơn nữa suốt mấy ngày truy đuổi đã bị máu tươi kích thích, mắt vằn tia máu đỏ.

Cho dù phía trước bọn chúng lúc này là núi đao biển lửa, chúng cũng dám vọt qua.

Cho dù đối thủ đông, nhưng với đội ngũ hiện tại của chúng, để xem ai sợ ai.

Vì vậy, binh mã Hung Nô bao lần tập trung đánh đuổi đàn sói, nhưng cũng không khiến chúng suy suyển là bao.

Bầu trời mênh mông, thảo nguyên xanh mướt.

Doanh trướng Bắc Mục.

Nhìn bản đồ trước mặt, Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày.

“Cứ tấn công hỗn loạn như vầy không phải cách hay, chúng ta ngược lại lại bị kìm chân.”

Tay chỉ bản đồ, Hiên Viên Triệt hướng Thác Bỉ Mộc nói.

Thác Bỉ Mộc cũng hiểu được điều này.

Mặc dù Lưu Nguyệt giúp bọn hắn phá vỡ vòng vây, xâm nhập doanh trại Hung Nô, hiên tại bọn họ đi theo phía sau nàng, thu được thắng lợi, nhưng cứ tiếp tục như thế này không được.

Lưu Nguyệt hiện tại là đang chạy loạn, mặc dù vẫn là trong địa phận Hung Nô.

Nhưng mà có những nơi nên tấn công, có những nơi không thể tấn công.

Vậy nên, đối với đại cục, hiệu quả thu được không cao.

“Phải để nàng biết ý ta mới được.”

Nói thầm một câu, lông mày Hiên Viên Triệt khẽ động.

Ngửa đầu nhìn trời, khuôn mặt tối đen như mực không nhìn ra cảm xúc gì.

Màn đêm buông xuống, bầu trời một màu đen nhánh.

Trên sườn núi cao vắng vẻ, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang dừng lại nghỉ ngơi.

“Lưu Nguyệt, ngày hôm qua thật sự rất phấn khích, ta…………..”

“Bang bang………….”

Âu Dương Vu Phi còn chưa nói hết câu, trên bầu trời phía xa đột nhiên nở rộ từng đợt pháo hoa đủ màu sắc.

Rất đẹp, rất rực rỡ.

Mặc dù cách rất xa, nhưng Lưu Nguyệt đang đứng trên cao, lúc này cũng có thể mơ hồ nhìn thấy.

“Lại là tín hiệu tấn công.”

Âu Dương Vu Phi liếc nhìn pháo hoa, cười nói, “Không biết bọn người Khố Tạp Mộc có thể theo kịp mà phối hợp, đi theo chúng ta, nhân lúc quân địch rối loạn mà tấn công không, ta thấy……….”

“Đây không phải tín hiệu tấn công.”

Nhìn pháo hoa nở rộ phía xa, năm chùm sáng xếp thành một đường, chùm cao nhất chỉ hướng Tây Nam, Lưu Nguyệt đột nhiên nói.

“Không phải tín hiệu tấn công?”

Âu Dương Vu Phi sửng sốt.

Pháo hoa phía chân trời chậm rãi biến mất.

Mà ngay lúc chùm sáng cuối cùng vụt tắt, năm chùm sáng lại nở rộ lên ngay tại nơi năm chùm sáng trước đó.

“Ầm ầm ầm…………..”

Sau ba lần pháo nổ, ánh sáng phía chân trời mới hoàn toàn tắt hẳn.

Nhìn pháo hoa tắt dần, khóe miệng Lưu Nguyệt hiện lên một nụ cười yếu ớt, Hiên Viên Triệt muốn nàng phối hợp cùng hắn.

“Cái này có ý gì?”

Âu Dương Vu Phi nhướn mày.

Lưu Nguyệt không nhiều lời, trực tiếp cầm nhánh cây trên mặt vẽ xuống, nhanh chóng nói: “Doanh trướng Hung Nô vương ở phía Tây, ngay bên phải chúng ta.”

Nói đến đây, Lưu Nguyệt lập tức đứng lên, ném nhánh cây trong tay đi: “Không chạy loạn nữa, bây giờ chúng ta đi hướng Tây, xâm nhập doanh trướng Hung Nô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.