(Nguyên gốc: Tam triêu hồi môn = vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)
Thiên hạ thống nhất, khắp nơi ăn mừng.
Ngay cả khí trời cũng như đẹp hẳn lên.
Trời xanh mây trắng, đẹp như ảo như mộng.
Những đám mây trắng nhiều hình dáng khác nhau, như những chú cừu trên thảo nguyên màu mỡ, tùy ý vui đùa trên bầu trời.
Ánh dương từ trên cao chiếu xuống, từng tia nắng li ti, bao phủ cả sông núi đất trời.
Vốn dĩ thời tiết cuối thu có chút lành lạnh, nhưng cũng bị ánh mặt trời ấm áp xua đi.
Hòa thuận vui vẻ, tất cả đều tốt đẹp vô cùng.
Cách đại hôn một ngày, tẩm cung của thái thượng hoàng Thiên Thần.
“Chuyện này cứ giao cho chúng ta xử lý, hai người các con cứ yên tâm đi, ta đã dám đáp ứng trong nửa tháng thì tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Trên điện bên ngoài tẩm cung, vốn đã buông lỏng cảnh giác trong mấy ngày lễ.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Trần thái hậu, Hiên Viên Dịch, Mộ Dung Vô Địch…
Những người khác cũng đã tụ tập hết ở đây, đều mang vẻ mặt nghiêm nghị.
Lưu Nguyệt nghe vậy không khỏi nhìn Tiêu thái hậu một cái, nhíu nhíu mày, không nói gì.
Hôm qua, Tiêu thái hậu nếu đã dám đáp ứng.
Nàng tự nhiên là biết Tiêu thái hậu nhất định là có chuẩn bị.
Nàng (Tiêu thái hậu) không phải là một người dễ kích động.
Cũng đã đợi nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể ở cửa ải cuối cùng này lại mất hết kiên nhẫn.
Cho nên, nàng không quá lo lắng chuyện đó.
Chẳng qua, lúc này để cho hai người bọn họ thật sự yên tâm, chuyện này…
Thật giống như nhìn ra sự chần chừ của Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu cười nói: “ Lưu Nguyệt, ta không dối gạt con, lúc con thống nhất thảo nguyên, ta cũng đã bắt đầu hạ lệnh tạo thuyền chiến.
Lúc này, thuyền đã chuẩn bị được một ngàn chiếc, đang trên đường đến đây.
Hơn nửa, những thứ con yêu cầu, cũngchuyển đến toàn bộ cho con.
Thác Bỉ Mộc sẽ tự tay vận chuyển đến cho con.
Muốn đánh Minh Đảo, nhất định là cần tiêu diệu tậnđến gốc gác của Minh Đảo mới có thể đánh bại bọn chúng.
Mới có thể khiến cho bọn chúng không có con đường trở mình.
Điểm này, Tiêu thái hậu xuất thân từ Minh Đảo, làm sao có thể không hiểu.
Vì vậy, sớm nhìn thấy nghiệp lớn từng chút hoàn thành.
Nàng cũng bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị phương diện này.
Lưu Nguyệt vừa nghe, lông mày nhướng lên.
Tốt , cư nhiên nàng cũng không biết, Tiêu thái hậu này giấu diếm cũng thật kỹ.
Chẳng những vậy, còn làm thật hoàn hảo.
“Nguyệt nhi, theo như Tiêu thái hậu nói, thuyền của hai mươi vạn binh mã Minh Đảo lúc đến đâycũng chưa có lái đi đâu.
Chúng ta xem như nhặt được một tiện nghi lớn.
Cộng thêm mấy ngày nay, Triệt cũng bí mật phân phó chế tạo thuyền bè.
Hiện nay, trên tay chúng ta, cộng với Tiêu thái hậu.
Dùng để xuất phát chống lại Minh Đảo, tuyệt đối không thành vấn đề.
Con và Triệt không cần phải lo lắng.”
Trần thái hậu thấy Lưu Nguyệt nhướng mày, cũng mỉm cười nói.
Hiên Viên Dịch bên cạnh nghe vậy, gật đầu nói: “Đúng vậy, trừ việc đốc thúc chế tạo thuyền là đại sự hiện nay, thì những việc khác cũng là chuyện nhỏ.
Chúng ta đã an bài tốt rồi.
Hai người các con a, cứ vui vẻ tận hưởng những ngày nhàn nhã này đi.
Đám cưới xong, còn muốn bận rộn đánh giặc, quả thực là hơi quá đáng rồi.
Đi, đi, nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt đi.”
Nghe Hiên Viên Dịch nói như vậy, Hiên Viên Triệt nãy giờ không nói gì, mới quay đầu nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Nhìn nhau, ý tứ của hai người trong cái nhìn này tự bản thân họ cũng hiểu rõ.
Đúng thế, trừ việc chế tạo thuyền và mấy cái thùng dầu đó.
Những cái khác, điều binh khiển tướng cái gì, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.
Ngạo Vân Quốc, Tuyết Thánh quốc quốc thổ vốn ở phương Bắc, binh sĩ sẽ không quen với nước.
Hậu Kim, Thiên Thần, Nam Tống đều là gần biển, thủy binh cũng không ít.
Hai át chủ bài này của Tiêu thái hậu cũng đã cho nàng rồi.
Vậy những chuyện bọn họ cần lo lắng đã không còn gì nửa rồi.
“Vậy thì nghỉ ngơi?” Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt cười.
Lưu Nguyệt nhún vai một cái nói: “Có thể.”
Những người trong điện thấy Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đã đáp ứng, không khỏi vui mừng.
Âu Dương Vu Phi ở một bên quơ quơ thứ mà mùa này vốn chẳng có chỗ dùng – quạt giấy.
Thấy vậy, cũng chỉ khẽ cười, nhưng cũng không đáp lời.
Nửa tháng, có thể chuẩn bị cũng chỉ là những thứ đó.
Thứ không thể chuẩn bị thì có thêm nửa tháng nữa cũng sẽ không chuẩn bị xong.
Vì vậy, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt có nhúng tay vào cũng không có ý nghĩa gì.
Mà hắn, nói hay không, cũng không ý nghĩa gì.
Dù sao, có thể chuẩn bị cũng chỉ là như vậy.
Tất cả, để nửa tháng sau rồi nói tiếp.
Nắng sớm nhảy múa, mang theo phong thái của khí trời mùa này.
Vì vậy, tất cả công tác chuẩn bị đều phân cho người khác hoàn thành giúp.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt liên tục bận rộn như con quay, sau đại hôn của bọn họ, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi được mấy ngày ít ỏi.
Ba ngày sau đại hôn, vợ chồng cùng về nhà bố mẹ vợ.
Tứ hải thái bình, đương kim Hoàng hậu sau khi thống nhất thiên hạ,sẽ đi về thăm nhà sau đại hôn.
Ở Mộ Dung gia, đây quả thực là một việc long trọng có thể so sánh với việc Hiên Viên Triệt xưng đế.
Rất nhiều người, sau đại hôn cũng chưa có ngủ miếng nào.
Bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Quả thực cũng không biết bọn họ đang bận cái gì.
Mà hôm nay, đến giờ thăm nhà, phủ tướng quân Mộ Dung cơ hồ là cả đường đi cũng được rửa sạch ba lần.
Lá cây trong hoa viên từng mảnh từng mảnh được dùng nước rửa qua.
Thật sự là một hạt bụi nhỏ cũng không vương lại được.
Trong phủ, những mặt bàn có thể bày biện châu báu, toàn bộ đều dùng hết.
Những rường cột chạm trổ, núi giả, hồ nước đều lau lau, rửa rửa.
Nếu không phải là thời gian không kịp, sợ là làm quá tới mức tìm mua cái mới đắp vào luôn.
Tất cả những nô bộc cùng người trong nhà, toàn bộ đều mặc đồ mới.
Sửa soạn còn hơn cả lễ mừng năm mới,ai ai cũng trang điểm đẹp đẽ, giống như từ trong tranh bước ra vậy.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, sợ rằng cũng muốn rớt ra một tầng phấn.
Mà trong không khí long trọng đến mức không thể long trọng hơn này, toàn bộ già trẻ trong phủ, đều ra xếp hàng cung kính nghênh đón.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đi đến, mặc một thân quần áo bình thường.
Cứ tự nhiên thoải mái cưỡi vài con ngựa từ từ đi tới.
Cứ như vậy mà trở về thăm nhà.
Không mang theo một đội quân danh dự diễu hành mở đườngcòn không nói.
Thậm chí cả xe ngựa, hạ nhân, nô bộc, thị vệ cũng không mang theo một ai.
Cứ một nhóm năm người về thăm nhà như vậy.
Đúng, năm người.
Lưu Nguyệt đi ở giữa, bên trái là Hiên Viên Triệt, bên phải là kéo theo Bắc Mục Vương Gia Luật Hồng.
Phía sau đi theo cà lơ phất phơ là Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu bộ dạng dương dương tự đắc.
Tục thăm nhà này, mang theo một người Hiên Viên Triệt là đủ rồi.
Có mang theo Gia Luật Hồng thì cũng không nói, tuổi còn nhỏ, cứ bám theo tỷ tỷ, đối với một nam hài, coi như là điềm tốt báo tài vận thông suốt.
Nhưng mà, mang theo Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu làm cái gì.
Người hầu không phải người hầu, thị vệ không phải thị vệ, huynh đệ không phải huynh đệ, người yêu cũng không phải người yêu.
Cái này…
Lúc Mộ Dung Vô Địch đang cùng với tất cả người trong phủ Mộ Dung đứng đợi, còn chưa kịp có phản ứng gì.
Thì Lưu Nguyệt đã cùng Hiên Viên Triệt, Gia Luật Hồng, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu.
Nghênh ngang vào bước vào phủ tướng quân Mộ Dung.
Lưu Nguyệt không phải người sẽđể người của mình chịu ủy khuất.
Đương nhiên, càng không phải người hay để ý đến mặt mũi của người khác.
Tha thứ cho Mộ Dung Nghị là một chuyện, còn tha thứ cho Mộ Dung phủ lại là một chuyện khác.
Nhưng, cũng không tỏ vẻ là nàng không thích, càng không ép bản thân mình thích.
Vì vậy, Lưu Nguyệt trực tiếp lơ đi hết thảy những đình đài lầu các màu sắc rực rỡ,gánh hát ảo thuật trong phủ chuẩn bị sẵn.
Vừa bước vào thì nơi đầu tiên nàng đến chính là căn phòng nhỏ cô độc nhất trên thế giới này.
Đám người Mô Dung Vô Địch giật mình, trên mặt biến sắc, không biết phải làm thế nào.
Mà vẻ mặt Lưu Nguyệt lại như không có gì cả.
Nàng chỉ là muốn đi xem lại nơi mà nàng từng sống.
Cả Mộ Dung phủ tựa như chỉ có nơi đây còn chút thân thiết quen thuộc.
Nằm ở một góc yên lặng nhất trong Mộ Dung phủ.
Âu Dương Vu Phi quơ quơ quạt giấy, nhìn căn phòng nhỏ trước mắt, đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn.
Một giường, một ghế, một cái bàn gỗ, một cái gương đồng, chính là toàn bộ đồ được bày biện trong phòng.
Chẳng qua mấy năm nay Mộ Dung phủ cũng thật không còn dám khinh mạn nơi này, quét dọn rất sạch sẽ.
“Nàng ở chính là chỗ này à, không tệ, không tệ, rất đặc sắc.”
Âu Dương Vu Phi vẻ mặt than thở, nhẹ nhàng ngồi trên tấm ván gỗ trên giường.
Sợ nếu dùng sức đè lên nữa, cái giường kẽo kẹt kẽo kẹt này sẽmất.
“Xem ra năm đó huynh đệ cũng thật biết nhẫn nhịn, có thể chịu được chuyện mà người thường không thể nào nhịn nổi, quả đúng là không phải người tầm thường.”
Vân Triệu thì hai tay ôm ngực,tựa vào cánh cửa nhìn Lưu Nguyệt.
Năm đó Lưu Nguyệt xuất thế ngang trời, thân là Thái tử Tuyết Thánh quốc, tự nhiên cũng có tài liệu đầy tay.
Hoàn toàn biết đãi ngộ trước mười ba tuổi của Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt biết Vân Triệu hiểu lầm, nhưng mà nàng cũng không muốn giải thích.
Lập tức chỉ cười cười nói: “Chỗ này có cái gì không thể ở, chỉ cần có thể che mưa che gió, là tốt rồi.”
So với việc năm đó nàng ở rừng rậm Amazon, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường thì tốt hơn nhiều rồi.
Lưu Nguyệt thật sự không cảm thấy sao cả.
Nhưng mà, đám người Mộ Dung Vô Địch bên ngoài nghe thấy thế thì mặt đều đỏ cả lên.
Lắp bắp nói không nên lời.
Lẻ loi một mình Mộ Dung Nghị ngồi ở vị trí chủ phòng đợi Lưu Nguyệt đến.
“Nghe nói, nàng năm đó được hắn nhìn trúng (nhìn hợp ý) ở nơi này?”
Nghiêng người dựa vào giường Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt nghe nói vậy quay đầu lại, chăm chú nhìn Hiên Viên Triệt đứng ngoài sân không biết đang nghĩ gì, lúc này Hiên Viên Triệt cũng nghe thấy,xoay đầu lại.
Hai người nhìn nhau, nét cười nở rộ trên môi.
Lần gặp gỡ định mệnh đó, làm sao có thể quên.
Nhớ lúc đó tại chỗ này, Hiên Viên Triệt đi ngược sáng tiến đến, như đạp lên ánh mặt trời trên đất.
Tuấn lãng đến mức thiên hạ đều ghen tị, yêu mị vô cùng.
Cái tên hợp thể của yêu tinh và la sát kia, ngay tại chỗ này bắt đầu tiến vào cuộc sống của nàng.
Từ đó về sau, tình cao hơn trời, sâu hơn biển.
“Lúc đó chỉ là một con mèo nhỏ, nhưng mà là con mèo nhỏ biếtgiấu đi móng vuốt của mình.”
Giơ tay, kéo Lưu Nguyệt qua, dùng ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi Lưu Nguyệt, cười nói.
Lần đầu tiên nhìn trúng thì chỉ giống một con mèo, nhưng kì thật là một con sói máu lạnh a.
Không biết may mắn đến mức nào, để có thể ngay tại đây kết nên được mối duyên một đời một kiếp.
“Buồn nôn quá đi.” Nhìn Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt thân mật, Âu Dương Vu Phi ngước mắt lên trời khinh bỉ.
Giơ tay chà chà cánh tay mình, thoạt nhìn nhưsởn da gà không chịu được.
“Thịt tê? Thịt mà cũng bị tê à?” (Đồng âm, ‘buồn nôn’ đọc giống “nhục ma” = thịt tê dại)
Chưa từng thấy qua căn phòng như vậy, tiểu tử Gia Luật Hồng lúc này mới thu lại ánh mắt hứng thú, vừa nghe thấy Âu Dương Vu Phi nói một câu như vậy, không khỏi nháy mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.
“Tại có người xát giấm vào chứ sao nữa a.” (Đa nghĩa, ‘toan’=chua/acid=ghen tị -> câu trả lời ẩn ý là “Tại Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tình nồng ý đậm khiến cho người ngoài nhìn vào ‘ngứa mắt’ chịu không nổi; nhưng đồng thời cũng như trả lời câu hỏi ngô nghê của Gia Luật Hồng. )
Âu Dương Vu Phi đưa tay lên, kéo Gia Luật Hồng qua ngồi bên cạnh hắn.
Một bên chỉ vào Hiên Viên Triệt nói: “ Ngươi lớn lên ngàn vạn lần không được học theo hắn, thật là làm mất mặt nam nhân chúng ta.”
Vừa nói, vừa vươn tay điểm lên chóp mũi của Gia Luật Hồng.
Ngay sau đó như nghĩ tới gì, không kiềm được rùng mình một cái, liền vội vàng bỏ tay xuống.
Vân Triệu dựa vào cửa thấy vậy không khỏi cười ha hả ra tiếng.
Cái tên Âu Dương Vu Phi này…
Thế nhưng ở phía bên kia, Hiên Viên Triệt tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.
“Nguyệt nhi, là phụ thân không tốt, Nguyệt nhi…”
Trong tiếng cười đó, một âm thanh chua xót chậm rãi truyền đến, hàm ý đầy áy náy.
Trong tiếng nói vang lên, chỉ thấy Mộ Dung Nghị nhanh bước đi tới.
Trên mặt là vạn phần nan kham (khó xử).
Lưu Nguyệt nhìn Mộ Dung Nghị đi đến, thân người đứng thẳng dựa vào Hiên Viên Triệt, thản nhiên nói: “Không có gì, chuyện đã qua ta cũng không muốn truy cứu.”
Bởi vì đã thấy Nạp Lan Thủy, thấy được nước mắt Mộ Dung Nghị.
Cảm nhận được tình yêu đó, tự nhiên cũng hiểu rõ nỗi hận khi bị bỏ lại.
Mộ Dung Lưu Nguyệt trước kia, chẳng qua là chỉ là con sơn dương thế tội đáng thương mà thôi.
Không phải là không yêu, mà là từ yêu biến thành hận.
Bởi vì hiểu rõ, tự nhiên càng có thể mở lòng tha thứ.
Tai nghe thấy những lời nói của Lưu Nguyệt.
Nhìn trong mắt Lưu Nguyệt cũng không có giấu diếm tâm tình gì.
Mộ Dung Nghị mắt khẽ đỏ lên.
Trong và ngoài căn nhà, nháy mắt ngập tràn một mảnh yên tĩnh.
“Nguyệt, kính trà đi.” Trong không khí yên tĩnh, Hiên Viên Triệt đột nhiên lên tiếng phá vỡ phần yên lặng này, cười nhìn Lưu Nguyệt nói.
Này, đương kim hoàng hậu há có thể dâng trà cho quốc trượng, vừa vào hoàng gia, thân phận đó cũng đã thay đổi rồi.
Chẳng qua, nghĩ đến Lưu Nguyệt sẽ không để ý thân phận.
Mà Lưu Nguyệt không thèm để ý thì hắn để ý cái gì.
Vừa nghe Hiên Viên Triệt để cho kính trà, Mộ Dung Nghị nhất thời thụ sủng nhược kinh (được quan tâm quá mức mà cảm thấy lo sợ).
Mộ Dung Vô Địch bên cạnh và đám người đứng chờ đón xung quanh, mắt thấy Lưu Nguyệt cũng không phản đối, vội vàng bưng trà lên.
Kính trà, có bao nhiêu vinh dự a.
Mặc dù Hiên Viên Triệt bảo làm lễ, nhưng Lưu Nguyệt cũng không biết quy tắc lắm.
Mộ Dung Nghị cũng không dám nhận Đế hậu quỳ xuống kính trà.
Chỉ hơi làm vẻ nhận lấy chút, uống một hơi cạn sạch.
“Tốt, tốt, tốt…”
Uống một hơi cạn sạch trà trong chén, Mộ Dung Nghị nhất thời không biết nói gì hơn, chỉ biết liên tục nói tốt.
Ngoài cửa, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy phất tay cho những người khác trong phòng lui xuống.
Đang cầm trà, Mộ Dung Nghị nhìn Lưu Nguyệt, hốc mắt đỏ ửng lẩm bẩm nói: “ Mẹ của con nếu ở nơi này, nàng khẳng định là rất vui, càng muốn nhận trà các con kính cho.”
Tiếng tuy nhỏ, nhưng Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi bọn họ lỗ tai không phải như người thường.
Tất cả đều nghe rõ ràng.
Trong nhất thời, không ai tiếp lời.
Mộ Dung Nghị cũng không biết nói gì cho phải, ngược lại vô thức nói tiếp: “Mẹ của con a,tính tình ôn nhu nhất.
Năm đó lúc sinh hạ con, cứ sợ con bị gì làm đau, ngày nào cũng ôm trong lòng, làm cho ta ghen tị muốn chết.
Con còn nhỏ như vậy, nàng đã vào bếp nấu cơm cho con ăn.
Nguyệt nhi a, con không biết mẹ con là người giỏi nấu nướng đến mức nào đâu, quả thực còn tốt hơn Ngự trù trong cung.
Con lúc đó nhỏ quá, căn bản không ăn được.
Nàng cũng chỉ làm cho con ăn, nhưng ta tham lam…”
“Hử, Thủy di nương nấu nướng tốt, ta sao lại không biết chuyện này chứ?”
Mộ Dung Nghị lời lẩm bẩm còn chưa nói hết, Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhướng mi chen vào một câu.
Mộ Dung Nghị, Lưu Nguyệt nhất thời quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi vuốt mũi liếc nhìn Mộ Dung Nghị, như thoáng lơ đãng nói: “Thủy di nương sau khi trở về, cũng không nấu cơm cho bất cứ ai ăn.
Chúng ta đều cho rằng nàng không biết nấu.”
Mộ Dung Nghị nghe đến đó, thế là mắt vốn ửng đỏ lại càng đỏ hồng lên.
Năm đó Nạp Lan Thủy lại nấu cho hắn ăn rất nhiều lần.
Mà nàng sau khi trở về cũng không nấu tiếp, có phải hay không? Có phải hay không…?
“Ta nói, huynh đệ, mẹ của ngươi biết nấu, vậy ngươi cũng biết nấu?”
Nhìn trong phòng không khí chua xót, trầm muộn, Vân Triệu nãy giờ vẫn không có mở miệng, đột nhiên lên tiếng, hai tay ôm ngực, cười nhưcó như không đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới.
“ Đúng vậy, Lưu Nguyệt a, cả Đế vương Hiên Viên Triệt đây ta cũng được ăn qua cơm hắn tự tay nấu.
Nàng có phải cũng nên bộc lộ tài năng cho ta xem hay không.”
Chì, trong cái không khí ưu tư thê thê thảm thảm này làm gì.
Âu Dương Vu Phi tựa như hiểu ra sự nhắc khéo của Vân Triệu, thuận theo đó mà tiếp lời.
Mộ Dung Nghị cũng kịp phản ứng, lập tức không nói nửa.
“Tỷ tỷ có thể nấu cơm? Ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn.”
Gia Luật Hồng hai mắt sáng quắc, ầm một tiếng từ bên cạnh Âu Dương Vu Phi mà nhảy xuống, bổ nhào ôm lấy chân Lưu Nguyệt thật chặt.
Mà ngoài cửa, đám người Mộ Dung Vô Địch vốn nãy giờ trầm tĩnh trong dòng ký ức của Mộ Dung Nghị.
Vừa nghe Hiên Viên Triệt từng tự tay nấu cơm cho Âu Dương Vu Phi.
Kinh ngạc dường như khiến mặt mày cũng biến sắc.
Có lầm hay không, bệ hạ của bọn họ tự xuống bếp nấu cơm cho hắn ăn.
Trời…
Biết là Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu muốn làm cho không khí tốt lên, Lưu Nguyệt còn biết làm thế nào nữa.
Đành giơ tay ôm lấy Gia Luật Hồng, mắt liếc nhìn Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, chậm rãi nói: “Chỉ sợ các ngươi không dám ăn.”
“Nói giỡn, có gì mà ta không dám ăn, trừ khi là có độc.”
Vân Triệu phản bác đầu tiên.
Âu Dương Vu Phi cũng quạt quạtmấy cái, không nói hai lời, chỉ ngước cằm về phía Lưu Nguyệt.
Ý nói, mặc kệ Thiên Vương lão tử là ai, chỉ cần ngươi nấu, ta sẽ ăn.
“Đã như vậy, thì tốt thôi.”
Lưu Nguyệt nhún vai ra vẻ không sao cả, bắt đầu đi ra ngoài.
Vân Triệu và Âu Dương Vu Phi lập tức đi theo.
Hôm nay Lưu Nguyệt lại chịu tự mình xuống bếp, nấu cho bọn hắn ăn.
Đây quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, dù thế nào cũng phảiđẩy nàng đến cảnh ván đã đóng thuyền.
Người nào lại không biết từ trước đến nay Lưu Nguyệt chưa từng nấu đồ ăn gì cho ai cả.
Hôm nayđúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Hạ nhân Mộ Dung phủ lập tức đi chuẩn bị.
Nhìn Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đi qua trước mắt, Hiên Viên Triệt hai hàng lông mày khẽ giật giật.
Lưu Nguyệt nấu đồ ăn, chuyện này…
Kim quang sáng chói, trăm hoa tỏa hương.
Đương kim Đế hậu tự mình xuống bếp nấu ăn cho Hòa Thân Vương và cái tên không biết an phận Âu Dương Vu Phi.
Chấn kinh mọi người trong Mộ Dung phủ.
Hậu viện, ngập tràn, sương khói lượn lờ, từng trận từng trận mùi thơm bốc lên .
Đại sảnh Mộ Dung phủ.
Trên bàn gỗ đàn hương bát bảo, Hiên Viên Triệt, Gia Luật Hồng, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Mộ Dung Nghị ngồi đó.
Những người khác tránh ra xa xa, nhìn cũng không dám nhìn hướng này.
Đó là quy củ, bao gồm Mộ Dung Vô Địch cũng không có tư cách này.
Quơ cây quạt trong tay, Âu Dương Vu Phi khuôn mặt say mê: “Không biết Lưu Nguyệt sẽ làm món ngon gì đây?”
“Đoán chừng cũng không quá xuất sắc.”
Vân Triệu rất lí trí, tuy đây là lần đầu tiên Lưu Nguyệt xuống bếp, rất đáng chờ mong.
Nhưng đối với lần đầu tiên dạng như vầy, Vân Triệu cũng không dám hy vọng quá nhiều.
“Vô phương, Lưu Nguyệt của chúng ta là thiên tài.”
Âu Dương Vu Phi nhướng chân mày quét mắt nhìn sắc mặt bất động của Hiên Viên Triệt một cái, khóe miệng nhướng lên nói: “ Ít nhất, sẽ không bết bát như ai kia.”
Hiên Viên Triệt nghe vậy vuốt vuốt chén rượu trong tay, cũng không đáp trả Âu Dương Vu Phi.
Nhớ năm đó, hắn chan mù tạc như canh, để lên dĩa cả con cá sống, đã thành truyền thuyết.
Nhưng mà, có tệ đến mức như hắn hay không, hắn thật sự cũng không dám đảm bảo.
Dù sao hắn cũng còn chưa ăn qua.
Nhưng Hiên Viên Triệt đột nhiên nhớ tới một lần đi trong rừng rậm của Nam Tống, Lưu Nguyệt có cho bọn hắn ăn thứ gì đó.
Lại bắt đầu có chút cảm giác không tốt.
Cuối cùng thành cảnh tượng hắn thì thấp thỏm, Vân Triệu không kỳ vọng mấy, Âu Dương Vu Phi khẳng định sẽ tuyệt vời.
Trên bàn, Mộ Dung Nghị cũng mang vẻ mặt mong đợi.
Chỉ cần làNguyệt nhi của hắn làm, cho dù có khó ăn như cứt chó, hắn cũng nhất định sẽ ăn.
Đây chính là do con gái của hắn làm cho.
Mà Gia Luật Hồng thì đơn thuần cho rằng,tỷ tỷ mình không gì là không thể làm được, cơm tỷ tỷ nấu nhất định sẽ ngon.
“Thơm quá.”
Đang nói chuyện phiếm, Âu Dương Vu Phi đột nhiên hít mũi vài cái, thốt lên một câu.
Âm thanh vừa vang lên, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu cũng nghe thấy, không khỏi nhất tề quay đầu lại nhìn.
Mang thức ăn lên là Mộ Dung vô Địch.
Lúc này chỉ thấy Mộ Dung Vô Địch bưng một cái khay gỗ đàn hương,ở trên bưng một cái đĩa bạc được phủ kín, đi lên.
Sắc mặt có chút trắng, thân thể có chút cứng ngắc, ánh mắt có chút không dám nhìn Hiên Viên Triệt, bước chân ngập ngừng ngập ngừng tiến đến.
Này, Mộ Dung Vô Địch bị dọa chết khiếp sao?
Hiên Viên Triệt thấy vậy, lông mày nhướng cao đến không thể cao hơn.
Đến cả Mộ Dung Vô Địch bị dọa đi không nổi, vậy Lưu Nguyệt đã làm gì?
“Món thứ nhất, trân châu đen xào, Hoàng hậu sợ mọi người đợi lâu, nên đem món khai vị lên trước.”
Mộ dung Vô Địch để cái khay bạc xuống, khóe miệng co quắp nói ra tên món ăn, tập tức lui ngay hai bước.
Ánh mắt mọi người trên bàn nhất thời tập trung lại.
Chỉ thấy trong khay bạc, đầy những quả cầu đen nhỏ cỡ ngón tay cái ánh lên sắc đen nhánh.
Màu sắc óng ánh, phía trên còn toát ra ánh dầu mỡ.
“Mùi vị thơm quá?”
Vân Triệu nghe vậy, trực tiếp giơ đũa gắp một miếng.
Bỏ vào miệng, chỉ nghe một tiếng rôm rốp giòn tan, Vân Triệu trong nháy mắt cảm thấy mồm miệng như chứa đầy hương thơm.
“Vị rất ngon.” Vân Triệu liền khen một tiếng.
Đũa bạc trong tay tựa như bay, hướng trân châu đen quét tới.
Xem ra, thiên tài quả chính là thiên tài.
Tài nấu nướng của Lưu Nguyệt lại tốt như vậy.
Mắt thấy Vân Triệu ăn ngon, Mộ Dung Nghị, Âu Dương Vu Phi, Gia Luật Hồng cũng bắt đầu gắp.
“Không tệ, quả thật không tệ.”
“Ăn ngon.”
“Ngon, ngon lắm, tỷ tỷ ta nấu là phải ngon.”
Nhìn thấy mấy người kia nếm một miếng rồi bắt đầu cầm đũa gắp như bay, Hiên Viên Triệt mắt liếc nhìn Mộ Dung Vô Địch đứng một bên.
Mộ Dung Vô Địch sắc mặt bất động, nhưng đôi mắt đó…, vẻ mặt đó…
Ghê tởm? Đây là kiểu biểu cảm gì vậy?
Hiên Viên Triệt bắt đầu suy nghĩ sâu xa, đũa trong tay cũng bắt đầu đưa ra.
Hắn cũng muốn nhìn thứ này là gì, để khiến người khác phải ghê tởm.
Chiếc đũa vươn ra, mới gắp một viên màu đen, Vân Triệu bên cạnh đột nhiên từ trong miệng lấy ra một thứ đen sì nói: “Đây là gì, cứng vô cùng?”
Vừa nói vừa đưa lên trước mắt nhìn cho kĩ.
Hiên Viên Triệt nghe nói vậy nhìn lại, nhìn một cái liền thấy rõ vật trên tay Vân Triệu.
“Lạch cạch.” Chiếc đũa buông lỏng, viên màu đen vừa gắp được liền rớt xuống.
Mà lúc này, Âu Dương Vu Phi đang ở đối diện, mặt liền biến sắc, một ngụm phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài, bắn tung tóe trên bàn.
“Làm gì vậy?” Vân Triệu cau mày, nhưng nhìn thấy Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi như chết đứng nhìn vật trên tay hắn.
Trông giống như một lưỡi liềm nhỏ, màu đen, mượt mà, nhìn qua còn giống như có lông.
Vân Triệu trầm mặc, nhìn kỹ cái này hình như là cái chân?
Vân Triệu nhất thời nhướng ày.
Mà Âu Dương Vu Phi bên kia sắc mặt đã xanh mét.
Một đũa gắp trân châu đen qua, nhanh chóng phá vỡ lớp bộtchiên màu đen bên ngoài, lộ ra phần nhân bên trong.
Một con bọ cánh cứng màu đen to bằng ngón tay.
“Ọe…” Âu Dương Vu Phi nhìn một phát đã thấy rõ ràng, vội vàng bụm miệng.
Sắc mặt trông nháy mắt vô cùng khó coi.
Mà Hiên Viên Triệt thì khóe miệng co quắp, trên mặt hiện lên một chút vẻ cười như không cười.
“Côn trùng?” Vân Triệu trừng mắt nhìn con côn trùng đó, chớp chớp mắt, trên mặt đầy hắc tuyến.
Chỉ cảm thấy trong ngực bắt đầu có chút buồn nôn.
Mà Mộ Dung Nghị thì cứng ngắc rồi.
Người phản ứng bình thường nhất là Gia Luật Hồng, còn không biết sợ là gì, tiếp tục ăn thật nhiều.
“Mộ Dung Vô Địch, cái này, cái này,…”
Âu Dương Vu Phi cầm đũa chỉ vào quả cầu đen, cực kì cố gắng khống chế giọng nói của mình.
Mộ Dung Vô Địch tuyệt đối thuộc loại già rồi thành tinh (lão gia hỏa).
Không cần Âu Dương Vu Phi nói xong, cũng biết hắn muốn hỏi gì.
Lập tức tiến lên một bước, khóe miệng cong cong tươi cười nói: “Nương nương nói, cũng không có độc.”
“ Ta cũng không phải hỏi ngươi có độc hay không.”
Âu Dương Vu Phi cảm thấy hắn sắp nôn rồi.
“Ách, yên tâm , rất sạch sẽ, còn rất tươi, nương nương phân phó chúng ta cố ý tìm ở chỗ đất màu mỡ dưới gốc cây trong hoa viên, đào lên, lúc bỏ vào nồiđều còn sống, đảm bảo không độc vô hại.
Hơn nửa ta còn nhìn thấy cách làm, dùng nước nóng nấu qua trước khi bỏ vào nồi nước nữa.
Cái dị vật gì cũng đi ra ngoài hết, dạ dày cũng rất sạch sẽ, tuyệt đối không có phân và nước tiểu…”
“Ọe…” Không nói đến dạ dày, phân và nước tiểu thì còn tốt, vừa nói đến, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đồng loạt sắc mặt xanh mét.
Mà Mộ Dung Nghị thì dường như muốn phun ra rồi.
“Ha ha.” Vừa thấy mấy người mặt mũi như vậy.
Hiên Viên Triệt đang bất động thanh sắc cũng không nhịn được nửa, để đũa xuống cười ha hả.
Trong tiếng cười, sắc mặt Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu càng thêm xanh mét.
“Có gì phải sợ, chỉ là con sâu nhỏ nha, ăn thật ngon.”
Trong tiếng cười ở đây, Gia Luật Hồng vẫn tiếp tục tấn công thức ăn, cong miệng nói.
Rất khinh miệt nhìn lướt qua sắc mặtt khó coi của ba người.
Trên thảo nguyên lúc không có lương không có thảo, cái gì cũng ăn.
Con sâu nhỏ này, ăn ngon như vậy, sao sắc mặt lại như thế.
“Sợ? Hừ, bọn nhát gan.”
Bị nhìn khinh bỉ, bị tên tiểu tử miệng còn hôi sữa Gia Luật Hồng này nhìn khinh bỉ.
Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Mộ Dung Nghị, ngay cả Hiên Viên Triệt theo bản năng cũng ngồi thẳng lưng lại.
Cư nhiên lại bị đứa trẻ mấy tuổi nhìn khinh bỉ.
Muốn nhẫn, cũng không nhẫn được nữa.
Là anh hùng thì gãy răng cũng phải nuốt xuống cùng máu.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu thẳng người lên, sắc mặt xanh mét từ từ phai đi.
Âu Dương Vu Phi vung quạt giấy lên, rất phong độ nói: “Ai sợ chứ,chẳng qua là đùa một chút thôi.”
“Đúng thế, tiểu hài tử, mùi vị cũng không tệ.”
Vân Triệu ho khan một tiếng, mặt xanh mét trở lại thần sắc mỹ vị như ban đầu.
Mộ Dung Nghị thì co quắp cơ miệng, đông cứng nở một nụ cười gượng gạo.
Cho thấy, ta thật không có sợ, nhìn xem ta cười thật tốt.
Gia Luật Hồng thấy vậy quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt hoài nghi.
Nói như thế nào thì hắn cũng là Bắc Mục Vương, không phải là tiểu hài tử dễ bị lừa gạt.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy dời mục tiêu, nhìn Hiên Viên Triệt, cười không chút hảo ý.
“Chúng ta ai cũng ăn, sợ cái gì, chẳng qua có người còn chưa có ăn, không biết có phải là sợ hay không?”
Vừa nói, vừa dáng vẻ hòa ái gắp một con côn trùng, đặt ở trong chén của Hiên Viên Triệt.
Lúc này, sắc mặt Hiên Viên Triệt cũng chẳng phải dễ nhìn.
Hạ thấp mắt nhìn qua thấy Gia Luật Hồng đang quay nhìn mình.
Tương đối trấn định, khóe miệng vẫn mỉm cười, rất phong độ gắp con côn trùng mà Âu Dương Vu Phi gắp cho, ưu nhã bỏ vào miệng.
“Rất thơm.” Gia Luật Hồng chớp mắt, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt.
Hình như là giống như nhận được khẳng định của Hiên Viên Triệt.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, rất xấu xa dùng quạt giấy bụm miệng.
Ở mặt sau quạt lộ ra một nụ cười thật tươi.
Mà Vân Triệu lại giơ tay lên, che một bên mặt.
Hiên Viên Triệt trong mắt Gia Luật Hồng, hít vào, thở ra…
“Rốp rốp.” Một tiếng giòn vang lên, vỏ côn trùng đã bị cắn vỡ.
“Thực sự rất ngon.” Hiên Viên Triệt mặt không đổi, rất trầm ổn.
Gia Luật Hồng nhận được đồng tình, híp mắt cười, tiếp túc giải quyết mấy viên cuối cùng.
Mà Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu vừa ngó chằm chằm Hiên Viên Triệt vừa cười thật tươi.
Hiên Viên Triệt trên mặt biểu tình không chút thay đổi.
Mặc dù vừa rồi hắn thật sự tính trực tiếp nuốt vào chứ không nhai.
Cả phòng liên tục vang lên tiếng rôm rốp quỷ dị.
“À ùm, ta còn có chút việc…”
“Ân, ta cũng phải xử lý chút vấn đề…”
Nhìn Hiên Viên Triệt ăn xong, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đồng thời lên tiếng.
Sau bữa này, hai người nhìn nhau, lập tức đứng lên, tính chuồn ra ngoài ngay lập tức.
Đây mới chỉ là món khai vị, thế còn phía sau…
Không thể tin được, vẫn là chạy trước rồi nói.
“Mang thức ăn lên.” Đang lúc hai người đứng lên chưa kịp đi bước nào, bên ngoài hô to một tiếng, màn cửa bị kéo, Lưu Nguyệt đi lên trước.
Phía sau,một nhóm người nối đuôi nhau đi vào, trong tay cũng bưng một cái khay bạc, bắt đầu mang thức ăn lên.
Đi không được nửa rồi.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau.
Bây giờ mà dám đi, sau này cũng đừng để cho Lưu Nguyệt bắt được, nếu không…
Đây cũng là lời đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ.
Lập tức, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đồng thời bi ai than một tiếng, hôm nay mạng của ta đã hết a.
Cùng lúc này, sắc mặt Hiên Viên Triệt cũng nhìn không khá hơn.