Lưu Nguyệt vừa bước tới, thấy Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đứng lên, không khỏi liếc hai người nói một câu.
Nhàn nhạt, không có uy hiếp gì, thậm chí ánh mắt hơi chút tự tiếu phi tiếu (cười như không cười).
Lập tức khiến cho Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu xuôi xị không còn chút lực phản kháng.
“Ăn ngon lắm, ta còn chưa bao giờ ăn qua đồ ăn ngon như vậy.” Vân Triệu cười chói lọi.
“Ta không phải đang định đứng dậy đón nàng đấy sao.” Âu Dương Vu Phi lái tình huống còn nhanh hơn.
Lưu Nguyệt nghe vậy gật đầu nói: “Ồ, vậy cứ ngồi đi, cũng đã làm xong rồi.”
Vừa nói vừa đi tới kế bên Hiên Viên Triệt sắc mặt trang nghiêm, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu thấy vậy, không còn đường lui nữa rồi, phải ngồi thôi.
Lập tức, đành trở về chỗ cũ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười rực rỡ đến không thể rực rỡ hơn.
Chỉ còn lại đám người Mộ Dung gia sắc mặt cổ quái vặn vẹo liên tiếp phía sau.
Trên bàn bát tiên rộng rãi bày đầy những cái chung bạc được phủ khăn. (Bàn bát tiên: bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người) (Chung: vật đựng đồ)
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, đến cả Mộ Dung Nghị nhìn thấy nhiều khay đồ ăn như vậy, không khỏi cùng nuốt một ngụm nước miếng.
Cảm giác uy hiếp thật cường đại.
Chỉ có duy nhất Gia Luật Hồng mặt sáng rỡ nhìn mấy cái chung đậy kín bưng trước mặt.
Nước miếng như muốn tuôn ào ạt xuống đầy bàn.
Mùi hương, thật thơm quá đi a.
Mùi thức ăn dưới tấm phủ bốc lên ngào ngạt, quả thực cực kỳ mê người.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Cầm đôi đũa, Gia Luật Hồng nóng nảy.
Bên cạnh, bốn người Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi nghe thấy Gia Luật Hồng nói vậy lòng cũng gấp.
Tiểu hài tử xấu xa đáng chết, không ăn một bữa ngươi cũng không chết đói đâu.
Vội vã leo lên đoạn đầu đài như vậy làm gì.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười nói: “Ăn đi.”
Tiếng nói vang lên, gia nhân Mộ Dung gia lập tức tiến lên, kéo khăn vạch trần những cái chung trước mặt.
Ánh mắt mấy người trên bàn, lập tức như laser tập trung tia qua.
Đen vàng đen vàng xen kẽ, lớn cỡ đầu ngón út, được dầu ăn phủ lên một lớp óng ánh, mùi hương thật thơm vô cùng.
Tuy nhiên, bằng vào nhãn lực hàng đầu của những người ngồi đây.
Đã đem toàn bộ hình dáng vật thể to bằng đầu ngón út đen đen vàng vàng đó, thu hết vào trong mắt.
Sau đó đen mặt.
Chỉ thấy vật thể chừng đầu ngón út đó hình bầu dục, màu hơi nâu.
Giống như kén côn trùng, không, chính là kén côn trùng.
Kia là đầu, kia là thân, kia là chân, nằm chung một chỗ cực kỳ rõ ràng.
Toàn thể tạo nên hình dạng côn trùng a.
Hiên Viên Triệt suy nghĩ một chút, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu khóe miệng đã cứng đờ, giật giật.
Mà Gia Luật Hồng nôn nóng, trực tiếp gắp một đũa, rôm rốp rôm rốp, nhai như nhai đậu hũ.
“Ăn ngon, ăn ngon lắm.” Gia Luật Hồng liền cười đến híp cả mắt.
Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi cười, chậm rãi nói: “Thích thì cứ ăn thêm đi.”
Vừa nói, vừa giương mắt nhìn trên bàn, cười rực rỡ, nhưng thấy mấy người Hiên Viên Triệt vậy mà dám không động thủ một miếng nào, nhướng mày.
Mà bên kia, Gia Luật Hồng đang nhai kén côn trùng rau ráu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn họ.
Trong mắt rõ ràng toát ra câu, bọn hèn nhát a.
Khóe miệng co quắp giật một cái, Âu Dương Vu Phi xòe quạt, quay qua nhìn Lưu Nguyệt tươi cười.
Sau đó, vừa chính khí hiên ngang lẫm liệt giơ đũa lên, kẹp một miếng kén côn trùng bỏ vào miệng, rôm rốp, rôm rốp, hai tiếng vang lên, cũng không dám thưởng thức mùi vị lâu, nuốt nhanh một ngụm xuống.
Vừa mặt không đổi sắc cười nói: “Đây là nguyên liệu gì vậy a? Mùi vị rất ngon.”
“Là nhộng.” Lưu Nguyệt nghe hỏi, cũng không giấu diếm, nói thẳng.
“Nhộng, chưa nghe nói qua.”
Vân Triệu dùng một tư thái khẳng khái hy sinh, bỏ vào trong miệng một con kêu là “Nhộng”.
Vừa nhai loạn nhanh chóng, trợn mắt nuốt xuống.
Đồng thời, liếc xéo Gia Luật Hồng thị uy một cái trả lễ.
“Nhộng? Có phải loại côn trùng dệt vải kia không? “
So với Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu một bộ gần như là ‘hiên ngang lẫm liệt’ và ‘khẳng khái hy sinh’, không thể không nhận xét Hiên Viên Triệt đạo hạnh cao thâm hơn một tầng, mặt không đổi sắc tim không loạn nhảy.
Kẹp con nhộng lên, còn có thể hỏi cho đến cùng.
“Không phải dệt vải, mà là nhả tơ.” Lưu Nguyệt sửa lại câu của Hiên Viên Triệt.
Mấy con nhộng này là hình dạng ban đầu của tằm, ở thế giới hiện đại cũng đã sớm đưa lên bàn ăn, mùi vị không tệ, năm đó nàng cũng ăn qua.
Hôm nay, nàng vừa nhắc tới.
Đám người Mộ Dung Vô Địch không biết nó là gì.
Chẳng qua hạ nhân của phủ tự nhiên có người đã từng làm ruộng, thu hoạch, dệt vải.
Những người này, lập tức tìm ra và mang đến cho nàng.
Vừa nghe đến ‘ngoạn ý’ này còn có thể nhả tơ. (ngoạn ý: đồ chơi, thứ giải trí, thứ độc đáo)
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, đột nhiên có một loại cảm giác.
Lòng mình cũng bắt đầu bị sợi tơ be bé xinh xinh kia, quấn thành một vòng rồi a.
Rôm rốp, rôm rốp, Hiên Viên Triệt dưới con mắt chăm chú của Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, ăn thoải mái thấy chết không sờn.
“Mùi vị không tệ.”
“Ân, rất ngon, huynh đệ, ta thật là bái phục ngươi.”
“Ăn ngon, ăn rất ngon.”
Cái gọi là tinh hoa của nghệ thuật khen không dứt miệng, có lẽ đã bị Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu ba người phát huy đến cực hạn.
Về phần Mộ Dung Nghị bên kia, trực tiếp bị quên lãng.
Người này thật sự không có được đạo hạnh cao thâm như ba người kia, sắc mặt bắt đầu tái xanh rồi.
Lưu Nguyệt thấy vậy, thần quang trong mắt chuyển nhanh, sắc mặt chuyển thành vô cùng lạnh nhạt.
“Vốn nghĩ các ngươi không thích, cũng không mở mấy chung này, nếu thật sự thích đến như vậy, cứ ăn hết thoải mái đi.”
Nhẹ nhàng phất tay một cái, Mộ Dung Vô Địch tự mình tiến lên, vạch trần chung thứ hai.
Đột nhiên, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, vừa thấy, bao nhiêu tâm huyết đè ép cổ họng giờ như muốn phun ra ngoài.
Nếu nói thứ ‘Nhộng’ vừa rồi bọn họ còn chưa biết là gì, hoàn hảo, còn đỡ.
Vật trước mặt này, coi như ngay cả đế vương kinh thành như Hiên Viên Triệt cũng thấy qua.
Xuân lai, hạ chí, thu thiên, ẩn núp trong bụi cỏ.
Đứa trẻ nhỏ một tay vươn ra chụp cả đám.
Chính là – đã chết, bị rang co quắp, vỡ bục ra nát bấy ánh màu xanh màu vàng – châu chấu đại nhân.
Kia là đầu, kia là thân, kia là chân, ngay cả cánh cũng còn nguyên.
Rất đầy đủ.
“Oa, ngon quá, tới liền.” Gia Luật Hồng vận đũa như bay.
Một ngụm nuốt liền một con, còn thấy nguyên cả râu trên đầu với cánh thò thò ra ngoài.
Khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu cùng liếc nhau một cái.
Cũng từ trong mắt đối phương thấy nỗi lòng ‘thê thảm không nỡ nhìn’ của nhau.
Nếu sớm biết Lưu Nguyệt nghĩ đến năng lực tiếp nhận của bọn họ, không tính mở ra mấy món phía sau của côn trùng yến.
Thì bọn họ làm gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ, liều mạng ca ngợi chứ.
Nhìn đi, đây là trừng phạt cho việc nói dối đấy.
Ô ô ô, bọn họ biết lỗi rồi được không?
Trong lòng oán thầm, nhưng ba người chỉ dám ép trong miệng một câu cũng không dám nói.
Trừ Lưu Nguyệt, bên cạnh còn có một tên nhóc Gia Luật Hồng luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Bọn họ lại không muốn hôm nay, ngay tại đây, ngay thời điểm này, trước mặt một tiểu hài tử xấu xa mất hết mặt mũi già.
Run rẩy nhấc đũa lên, ba người bắt đầu dùng một loại tốc độ chầm chậm từng chút một, với tới khay đựng châu chấu.
“Nguyệt, sao nàng không ăn?”
Kẹp lên một con châu chấu vàng óng ánh, khóe miệng Hiên Viên Triệt vẽ lên một nụ cười rực rỡ, hướng Lưu Nguyệt nói.
Vừa làm bộ dáng muốn đưa châu chấu qua cho Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy, không ngờ lại duỗi tay, ngăn lại.
Vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh nói: “Là nhóm các chàng muốn ăn thức ăn ta nấu, không phải ta muốn ăn.”
Vừa nói, vừa phối hợp vạch trần chung đồ ăn trước mặt nàng.
Một chén súp Trân châu Bạch ngọc Phỉ thúy.
Nghe tên thanh thanh thúy thúy có vẻ cao sang thế thôi, chứ thật ra chỉ là súp thịt cá rau củ.
Âu Dương Vu Phi chưa bao giờ cảm thấy thứ này có gì ngon cả, chẳng qua hiện tại cảm thấy thật tốt, thật quá sức ngon miệng, thật muốn ăn quá đi a.
“Ta ăn cái này thôi, những thứ kia ta đã quá ngán rồi, cho các ngươi ăn.”
Xúc một chén cơm, Lưu Nguyệt đưa tay chỉ mấy món kia, nói thật vân đạm phong khinh. (mây nhạt gió nhẹ = nhẹ nhàng như không có gì)
Nhớ năm đó, nàng ở Amazon, không có thức ăn để ăn.
Vì muốn thoát ra, vì muốn sống sót, có cái gì chưa làm.
Lúc đó là trực tiếp bắt lấy rồi ăn sống.
Làm gì được như các ngươi còn có dầu chiên còn có chảo xào.
Nghe như thế, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi đều nước mắt chảy thành sông.
Nhìn xem, Lưu Nguyệt thật biết quan tâm săn sóc a.
Mà nhìn thần sắc Lưu Nguyệt, không như đang lừa gạt bọn họ, nàng thật sự ăn đến phát ngán rồi.
Mà Mộ Dung Nghị bên kia đầu dường như cúi thấp đến chạm mâm.
Hắn đã làm nên nghiệt ác gì a, con gái ruột nói rằng nàng ăn mấy con côn trùng này đến ngán.
Có thể thấy được, năm đó hắn đã quên sự tồn tại của nàng đến mức nào.
Mà đám gia nhân Mộ Dung gia đứng một bên lại càng thấp thỏm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Đây là cái gì?” Chờ Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Mộ Dung Nghị mỗi người hai con châu chấu ăn lấy lệ xong, toàn bộ còn lại trực tiếp chui vào bụng Gia Luật Hồng.
Không đợi Lưu Nguyệt giở khăn lên, hắn trực tiếp vạch trần chiếc chung được che đậy trước mặt.
Một sinh vật màu đen nhánh, lại còn ánh lên loang loáng.
Ánh sáng âm u rọi lên một mâm đầy Hồng hạt tử. (Bò cạp đỏ)
Bò cạp!!!!!
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, toàn bộ mắt đều trừng lớn như mắt trâu.
“Không có độc.” Lưu Nguyệt vừa múc súp Phỉ thúy, nói nhẹ nhàng bâng quơ không chút để ý.
Gia Luật Hồng chỉ chờ Lưu Nguyệt nói một câu không có độc đó.
Trực tiếp dùng tay bóc lên một con, rôm rốp một tiếng cắn rớt đầu bò cạp.
Vừa ăn vừa nói liên tục.
“Ăn ngon, ăn ngon, thơm quá đi mất.” Ánh mắt Gia Luật Hồng cũng sáng lên luôn rồi.
Lưu Nguyệt nghe vậy cười nói: “Bò cạp vốn rất thơm, chẳng qua nhiều người sợ nó độc, lại thêm hình dáng quái dị, không dám ăn mà thôi.”
Nói rất khách quan, nhưng lại khiến cho ba người Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu không hẹn mà cùng dựng thẳng sống lưng.
Vẻ mặt đều là ‘ta tuyệt đối không sợ đến như thế’ nhưng hành động cùng biểu hiện lại khiến những người còn lại âm thầm phản bác.
Gia Luật Hồng đang nhai bò cạp thấy vậy.
Dùng ánh mắt nghi vấn quét qua ba người, phất phất con bò cạp chỉ còn một nửa trong tay.
Đây là khiêu khích, một tên nhóc còn hôi sữa dám khiêu khích ba đại nhân bọn hắn.
Hiên Viên Triệt mặt trầm xuống rồi, Âu Dương Vu Phi hí mắt lại rồi, Vân Triệu thấy chết không sờn rồi.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, từng người đều cầm đũa lên kẹp lấy một con bò cạp đỏ, rôm rốp cắn một cái.
Nuốt xuống một ngụm, Vân Triệu vô ý liếc qua con bò cạp trên đũa, thế nhưng chỉ còn lại nửa người, toàn bộ ruột lòng quắn quéo bầy nhầy bên trong cũng nhìn rõ ràng thanh thanh sở sở (rõ mồn một).
Cả người cứng đơ một chút.
Bao tử quay cuồng, như sắp khống chế không được một hơi phun ra hết.
Mà ngồi ở đối diện Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi thấy vậy, vung quạt giấy lên che ở trước mặt cái ‘phạch’.
Cặp mắt kia như đang không ngừng bảo, huynh đệ, cố gắng chịu đựng a.
Trên đầu chữ Nhẫn có một cây đao, nhẫn đi a. (chữ Nhẫn viết có một bộ Đao ở trên, ý vô cùng nguy hiểm/khó khăn)
Nghe thấy tiếng Âu Dương Vu Phi vung quạt giấy, Lưu Nguyệt đang cúi đầu ăn súp đột ngột ngẩng lên, nhìn lại.
Vân Triệu lập tức cắn chặt răng muốn rướm máu, nuốt xuống, cố gắng cố gắng ép nó xuống.
Vừa hướng Lưu Nguyệt giơ ngón tay cái lên, khuôn mặt như muốn nói ‘ngon đến không có lời nào diễn tả đủ’.
Mấy người vốn vẫn đứng ở phía sau Mộ Dung Vô Địch nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt sợ hãi than.
Dù không còn là Thái tử Tuyết Thánh quốc nhưng vẫn từng là Thái tử, một màn đổi trắng thay đen vượt cửa tử tìm đường thoát sinh đầy cốt khí.
“Thích thì cứ ăn nhiều vào.”
Lưu Nguyệt thấy Vân Triệu khen như vậy, gật đầu cười.
Khiến Vân Triệu cảm động tới mức nước mắt chảy ngược vào trong lòng.
Vừa quét mắt về hướng Âu Dương Vu Phi nói: “Thời tiết ngày thu cần gì phải dùng quạt, mấy thứ này coi chừng để lạnh sẽ bốc mùi đấy.”
Vừa nói vậy xong, Âu Dương Vu Phi lập tức buông quạt giấy ra.
Nói giỡn chứ, thứ này ăn lúc còn nóng đã khổ không kể xiết.
Để lạnh còn có mùi, có phải thật muốn bọn họ bỏ mạng hết hay không…
Lấy hết dũng khí, ba người cùng Gia Luật Hồng cùng nhau ăn.
Ngươi một con, ta một con, dường như không cần nhai nữa ăn tươi nuốt sống luôn rồi.
Nhìn bốn người trên bàn ăn đến sinh long hoạt hổ (cực kỳ náo nhiệt hăng hái), đám gia nhân Mộ Dung gia bên cạnh như muốn mao cốt tủng nhiên (rợn tóc gáy, sởn gai ốc).
Bọn họ thật sự có chút không tin tưởng lắm là Lưu Nguyệt đã từng ăn qua mấy thứ này.
Bọn họ thấy giống như Lưu Nguyệt cố ý chỉnh người thì đúng hơn a.
Côn trùng trên bàn còn chưa được xử lý hết, đôi mắt xanh của Gia Luật Hồng đã bắn tới cái mâm trước mặt Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thật sự không thể kìm lòng trước đôi mắt khát khao vô ngần kia.
Đưa tay, trong sự nín thở ngưng thần nhìn của Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, mở ra.
Một màu đỏ cháy như ớt.
Bên trong có thịt hồng xào non.
Nhìn qua như là được cắt ra từ một khối lớn hơn, xem hình dạng cũng không quái dị lắm, và xương cũng nhỏ nữa.
Vô cùng có khả năng là chim cút, chim sẻ hay chim yến…
Dù sao, theo trước mắt mà nói, có vẻ là một món ăn tương đối bình thường.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, lập tức tay vững như Thái Sơn, là người đầu tiên đưa đũa đi qua, kẹp lên một khối như là thịt đùi sau, bỏ vào miệng.
“Rất thơm.” Cắn xuống một ngụm, Hiên Viên Triệt tỉ mỉ nếm thưởng, quay đầu nhìn về Lưu Nguyệt nói.
Đây là món ăn duy nhất từ nãy đến giờ hắn thấy khẩu vị và hình dạng thật sự bình thường.
Bị Hiên Viên Triệt vô cùng không biết xấu hổ đoạt mất tiên cơ.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đồng loạt liếc mắt hướng về phía Hiên Viên Triệt.
Lúc ăn côn trùng lúc nào cũng là người gắp sau cuối, tới món ăn bình thường lại là kẻ nhanh tay nhất, đồ quỷ tinh.
Trong lòng oán thầm, hai người tốc độ cũng không chậm.
Lập tức tay chân cuống cuồng gắp tới.
“Ăn ngon…”
“Thơm, món này thơm nhất…”
Lần này là khen ngợi thật lòng, đồng thời ba người họ cố ý nhìn lướt qua Gia Luật Hồng.
Tiểu tử, mới vừa rồi được ăn trước.
Là chúng ta ba đại nhân nhường cho ngươi, còn lâu mới là do ai đó sợ ăn côn trùng đâu.
Gia Luật Hồng cảm giác được ba đạo ánh mắt thị uy, miệng méo xệch.
Lưu Nguyệt mặc dù rất phối hợp ra vẻ ta đây chỉ tập trung ăn bát súp Trân châu Bạch ngọc Phỉ thúy trước mặt.
Chẳng qua toàn bộ náo loạn trên bàn ăn, nàng đều thu vào trong mắt.
Lúc này, thấy trên bàn lần lượt ngươi tới ta đi (liên tiếp không dứt), ba đại nhân cùng một đứa bé phân cao thấp, thậm chí không biết xấu hổ liên minh bè cánh lại ăn hiếp nó.
Khóe miệng không nhịn được nhẹ nhếch lên, nở ra một nụ cười nhạt.
Ngẩng đầu lên, để đũa xuống, mỉm cười nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Chàng thích món này? “
Hiên Viên Triệt lúc này gật đầu khá là thành khẩn, nói: “Món này mùi vị không tệ, mấy món trước sơ suất ăn không được nhiều, không cảm nhận được hết, món này ngược lại, ăn thật ngon, vị cũng nồng đậm.”
Lưu Nguyệt nghe mấy lời này, nụ cười trên mặt càng thêm đậm.
Nhưng khuôn mặt cực kỳ đứng đắn, giống như trầm tư suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Vậy ta sau này thường xuyên làm cho chàng ăn.”
Âu Dương Vu Phi vừa nghe lập tức nói: “Lưu Nguyệt, nàng không công bằng.”
“Đúng vậy, đừng luôn bao che tên kia như vậy.”
Vân Triệu cũng nửa thật nửa giả oán trách.
Lưu Nguyệt nghe xong quay đầu lại, nhìn hai người, cười thật sự nhẹ nhàng nói: “Các ngươi cũng muốn ăn? “
“Đó là đương nhiên…”
“Rầm.”
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu vừa thốt bốn chữ ‘Đó là đương nhiên’ ra.
Một người đứng sau trong đám gia nhân Mộ Dung gia đứng xem đó, đột nhiên ngã lăn ra đất như cây đốn gốc.
Nhìn sắc mặt, vặn vẹo đến không thể tả nổi.
Nghe tiếng, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu nhất tề quay lại.
Mộ Dung Lý, là đệ nhất cao thủ trong đám nhóc nhà Mộ Dung.
Lúc này, thấy Mộ Dung Lý đang bối rối từ trên đất bò dậy, cúi đầu, đoan đoan chính chính đứng vững.
Không phải bị thương, không phải do ám sát, không có bệnh gì.
Vậy tại sao đột nhiên ngã ?
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau.
Đồng thời quay đầu nhìn khay trong tay Mộ Dung Lý.
Nếu bọn họ nhớ không có lầm thì…
Món bọn họ đang ăn chính là do Mộ Dung Lý bưng lên.
“Ngẩng đầu lên.” Hiên Viên Triệt gõ tay trên bàn một cái, tiếng rất vang.
Mộ Dung Lý lập tức ngẩng phắt đầu dậy, một chút phản kháng cũng không dám có.
Khuôn mặt đáng lẽ hồng hào giờ lại trắng bệt.
Ánh mắt cúi cúi không dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ.
Cùng với vẻ mặt vặn vẹo.
Khiến cho Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi cùng Vân Triệu trong nháy mắt có dự cảm không tốt lắm.
Món ăn này, có thể không phải là thịt chim.
Chậm chạp, lấy một loại tốc độ cực kỳ chậm chạp buông mấy miếng thịt đùi trong tay xuống.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đoan chính ngồi lại, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Hiên Viên Triệt thì ho khan một tiếng, cố gắng nặn khóe miệng thành một nụ cười có thể nói là tươi vui.
Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, giọng nói ra vẻ tự nhiên: “Nguyên liệu của món ăn này là…”
Lưu Nguyệt hai tay khoanh lại trước ngực, nghe vậy chậm rãi chậm rãi nói: “Nguyên liệu này cũng không phải cái gì quý giá hiếm lạ, ta tìm ngay tại đây.”
“Ừ.” Hiên Viên Triệt gật gật đầu, nhưng vẫn ngó chừng Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi nhìn lướt qua ba người đang thắc thỏm nhìn nàng: “Muốn biết sao? “
Gật đầu, đồng loạt gật đầu.
“Vậy ngươi nói đi.” Lưu Nguyệt chỉ tay vào mặt Mộ Dung Lý.
Mộ Dung Lý liền ho khan một tiếng.
Cũng không dám đưa ánh mắt nhìn ba cặp mắt đang trừng hắn chằm chằm từ ba con người cao sang quyền quý nhất kia.
Mộ Dung Lý nhanh chóng cúi đầu, nói: “Nương nương phân phó, bởi vì đây là ý tưởng bất ngờ, không có sẵn nguyên liệu được chuẩn bị tốt.
Đành phải dùng tùy tiện vài nguyên liệu có sẵn tại chỗ một chút.
Món ăn này là do Mộ Dung Lý cùng mấy huynh đệ, từ dưới ruộng bắt sống được….con chuột.”
Một âm này nói ra, trong đại sảnh nháy mắt rơi vào trầm mặc.
Khóe miệng Hiên Viên Triệt bắt đầu giật giật.
Sắc mặt Âu Dương Vu Phi bắt đầu vặn vẹo.
Hàm răng Vân Triệu bắt đầu rung lên ken két.
Không có bạo phát từ trong trầm mặc, chỉ có chết lặng từ trong trầm mặc.
Mộ Dung Vô Địch cũng hơi hơi đề phòng rồi.
Ba người này nếu như điên cuồng bạo phát lên, phòng ốc Mộ Dung phủ của hắn sợ rằng cũng phải bị xốc ngược hết lên một lần.
Ngược lại, Lưu Nguyệt chỉ chậm rãi nói: “Sao vậy, không dám ăn ?”
“Bọn họ đang sợ đó.”
Gia Luật Hồng xen mồm nói, vừa cầm một miếng đùi thịt chuột lên, khinh bỉ cực độ nhìn ba người Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu.
Lưu Nguyệt nghe nói vậy gật đầu: “Nếu sợ thì…”
“Ai nói, không phải chỉ là thịt chuột thôi sao, có gì phải sợ.”
Âu Dương Vu Phi vừa cố nói mạnh, vừa làm động tác vung quạt lên theo bản năng.
Không ngờ trước mặt là không có gì, mới nhớ ra quạt trong tay đã bị hắn ném qua một bên từ lâu.
“Lên núi đao, xuống biển lửa cũng không sợ, huống gì đây chỉ là thịt chuột, huynh đệ, ngươi đừng nói mấy chuyện đùa như vậy.”
Vân Triệu ho khan một tiếng, trấn định.
Khuôn mặt vặn vẹo đang vặn vẹo ngược lại bình thường.
“Chúng ta chẳng qua chỉ là đang trầm tư, không ngờ nàng lại có thể nấu ăn độc đáo như vậy, thật bất khả tư nghị.”
Cuối cùng, Hiên Viên Triệt tổng kết lại một câu cực kỳ thâm sâu.
Không thể lựa chọn bộc phát từ trong trầm mặc, quá mất mặt, bọn họ đành phải lựa chọn thuận theo tình huống từ trong trầm mặc.
Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt cực kỳ chính trực, gật đầu nói: “Nói vậy mới được chứ, nếu thứ này mà cũng không dám ăn, thật khiến người ta chê cười a.”
Tiếng vừa nói ra, Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, bi phẫn hết rồi.
Nghe được câu như vậy, trước mặt đừng nói là thịt chuột.
Cho dù là một con khủng long, bọn họ cũng phải ăn tươi nuốt sống hết.
Đã quyết tâm ‘không còn đường lui’ nữa, chẳng qua khay thịt chuột xào, lại không có người ăn nữa.
Có thể cố gắng khống chế không phun ra, thật sự là đã dùng hết toàn lực rồi.
Vân Triệu dứt khoát trực tiếp mở khay đồ ăn trước mặt hắn ra.
Một khay đầy chén súp trắng như tuyết.
Mùi vị hơi nồng, màu xanh nhạt.
Có mấy sợi như chỉ bạc quấn quấn uốn uốn bên trong, mùi thơm bạc hà thoáng bay lên.
Một món vô cùng cao cấp.
Nhìn như không có độc, lại vô hại, chẳng qua sao biết được bên trong có giấu cái ‘kinh hỉ’ nào không.
Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt cũng ngó chừng Vân Triệu, không động thủ.
Mà vị trí cái mâm cũng cách Gia Luật Hồng khá xa, Gia Luật Hồng với không tới, không thể làm gì khác hơn là ngồi nhìn.
Bị hai tên cáo già Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi nhìn chằm chằm.
Vân Triệu hít sâu một hơi.
‘Chắc nó chừa mình ra’, ý tứ này, hiện tại thể hiện đầy đủ trên người hắn.
Cầm lấy cái muỗng bằng bạc, Vân Triệu múc vào một ít.
Súp rất trắng, bên trong có vật thể gì đó lăn lăn dập dềnh, toàn thân trắng, dài cỡ móng tay, thô hơn cuống lá một chút.
Trắng trẻo non mền mập mập, bằng vào nhãn lực của hắn, có thể thấy nó giống như côn trùng.
Về phần là loại côn trùng nào, thật sự nhìn chưa ra.
Chẳng qua, cũng không phải loại hay giương nanh múa vuốt nguy hiểm, hay vẻ ngoài hiển hách.
Thoạt nhìn, có vẻ là một loại côn trùng mềm mại lành tính.
Cái từ để hình dung này thật quái lạ.
Chẳng qua, hiện tại Vân Triệu cũng chỉ có thể định dạng nó được tới như vậy thôi.
Hắn đã sớm bị mấy thứ bề ngoài dữ tợn, hay thật gớm ghiếc tởm lợm phát ói kia, khiến cho trên đầu không phải trời, dưới chân không phải đất nữa rồi.
Hắn thề, từ nay về sau không bao giờ, không bao giờ để Lưu Nguyệt tự tay nấu cơm cho bọn hắn nữa.
Lưu Nguyệt ơi Lưu Nguyệt, vật này, là người có thể ăn sao ?
Cắn răng một cái, quyết tâm liều chết, nuốt ùng ục một ngụm vào mồm.
Vị gì thế ? Là vật gì trong đó ?
Nhìn Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi hai mắt mở to nhìn hắn, hỏi thăm không ra tiếng.
Vân Triệu đáp lại một cái nhún vai bất đắc dĩ.
Ý là không tốt, ăn quá nhanh, không có thưởng thức kịp.
Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi cực kỳ tức giận, Lưu Nguyệt nhàn nhàn nhã nhã cầm lấy cái muỗng, chậm rãi nói: “Thứ này là dinh dưỡng nhất, chứa hàm lượng albumin rất cao.”
Vừa nói, vừa vô cùng hiền lành thành thật múc cho Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Gia Luật Hồng mỗi người một chén.
Chẳng qua, nhìn Mộ Dung Nghị mặt mày đã sớm tái ngắt bên kia.
Lưu Nguyệt cũng thấy tội tội, không múc bắt hắn ăn.
Bây giờ mọi người đều cực kỳ đề phòng với bất kỳ thứ gì nằm trên bàn.
Cho nên, từ người ngồi trên bàn cho tới đám gia nhân quanh Mộ Dung Vô Địch.
Cũng không ai để ý Lưu Nguyệt nói cái gì albumin, toàn bộ tập trung chú ý đến bề mặt chén súp trắng như bạch ngọc kia.
Với tâm trạng ‘tiến lên cũng chết, mà lui về cũng chết’ đầy bi tráng.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, và Vân Triệu, cầm chén lên uống một hơi.
Vừa vào miệng đã thấy mùi thơm ngát, côn trùng nho nhỏ màu trắng, mềm nhũn, trơn trượt, non nớt.
Mùi vị cùng cảm giác này, quả thực là quá tuyệt vời.
“Côn trùng này mùi vị cũng không tệ a.”
Coi như có là côn trùng, hắn cũng nhận, côn trùng này ăn rất ngon, Âu Dương Vu Phi gật đầu khen.
“Rất non, có chút giông giống đậu hũ vậy.”
Vân Triệu, lúc này coi như là đã kịp nếm được mùi vị nói.
Hiên Viên Triệt cũng gật gật đầu nói: “Cảm giác không giống côn trùng lắm.”
Vừa nói, vừa quay đầu về phía Lưu Nguyệt.
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu cũng đồng thời nhìn tới đây.
Lưu Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay điểm điểm trên mặt bàn, thấy vậy cười cười chậm rãi nói: “Ta không thể làm cơm, khái niệm ở chỗ ta sống.
Chỉ có ‘có thể ăn được hay không’, không tồn tại ‘ăn có ngon hay không’.
Càng thêm, không có chuyện vì lường gạt người nào, mà cố ý làm ra những thứ cổ quái.
Ta làm cho các ngươi, cũng là những thứ ta cho là có thể ăn được, ta đã ăn qua, hơn nữa còn biết cách chế biến.
Ví dụ như, dùng đậu hũ điêu khắc thành hình côn trùng, để khiến các ngươi lẫn lộn khó đoán.
Yên tâm, ta còn không có rảnh đến mức đó.”
Lời vừa nói xong, Hiên Viên Triệt nhất thời để chén xuống, cầm tay Lưu Nguyệt.
“Xin lỗi.” Hiên Viên Triệt cúi nhẹ đầu.
Hắn sao lại quên mất, Lưu Nguyệt đâu phải cái loại người thích thú lừa gạt người khác.
Cố ý chuẩn bị mấy thứ này để khi dễ bọn họ.
Đây không phải là việc Lưu Nguyệt sẽ làm.
Thật ra thì, hắn vốn sớm nên nghĩ đến.
Lưu Nguyệt dù làm gì, cũng rất tiếp cận với thiên nhiên, vô cùng nguyên thủy.
Giống như lần trước di chuyển trong rừng ở Nam Tống, mấy thứ bọn họ ăn không phải là săn bắt ngay tại chỗ hay sao, thứ trên trời dưới đất gì cũng có.
Lưu Nguyệt am hiểu nguyên sinh tự nhiên hơn tất cả.
Mặc dù, hắn thật sự không biết tại sao Lưu Nguyệt lại thích mấy thứ côn trùng này đến vậy.
Vỗ vỗ tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt vẻ mặt mỉm cười, không chút phật lòng.
“Thêm một chén nữa đi, ăn ngon lắm.”
Giữa lúc Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nói chuyện với nhau, Gia Luật Hồng sát phong cảnh, đã xong một chén, bụng nhỏ hơi căng lên, đưa chén hướng Vân Triệu.
“Ụa…”
“Ụa…”
Vân Triệu để chén của mình xuống, còn chưa kịp cầm lấy chén của Gia Luật Hồng.
Gia nhân Mộ Dung gia vẫn còn đứng yên hầu hạ gần đó, đột nhiên nôn khan hai tiếng, phá vỡ không khí vô cùng hòa hợp hữu hảo trong đại sảnh.
Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn qua, là Mộ Dung Cương.
Đây cũng là đệ đệ của Mộ Dung Nghị, lúc này cũng đã nhịn không nổi nữa, bắt đầu nôn mửa.
Âu Dương Vu Phi lập tức có một dự cảm vừa nguy hiểm, vừa không tốt lắm.
“Nói ra chắc chắn các ngươi ăn không vô nữa rồi.”
Không đợi đám người Hiên Viên Triệt mở miệng hỏi, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên nói.
“Thất lễ, thất lễ.” Mộ Dung Cương nhìn thấy Hiên Viên Triệt quay sang mình, cũng thấy rõ ràng đôi môi còn ướt chút nước súp Bạch ngọc kia.
Cho dù có định lực như hắn, cũng không khống chế nổi nữa, che miệng chạy vội ra ngoài.
Ngay cả lời thỉnh tội cũng không nói kịp.
Vân Triệu thấy vậy thở thật dài một tiếng, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Có thể cho chúng ta chết minh bạch một chút được không.”
Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu trên mặt đều hiện vẻ ‘bằng bất cứ giá nào cũng phải biết’, nhún vai.
“Nói đi.” Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, Mộ Dung Cương lập tức đứng khựng lại như đóng đinh tại chỗ.
Đầu cũng không dám quay lại, Mộ Dung Cương cố giữ giọng cung kính, nhưng không che nỗi sự kinh khủng rít ra từ kẽ răng, nói: “Là…..là…..dòi (giòi).”
Một tiếng vừa nói ra, Hiên Viên Triệt bất giác cảm giác trong lồng ngực như đang đảo lộn, súp Bạch ngọc đã nuốt xuống kia, dường như muốn điên cuồng phun ra ngoài.
Âu Dương Vu Phi nhè nhẹ ấn lên mặt bàn.
Hắn tin tưởng, chỉ cần hiện tại hắn mở miệng nói một chữ.
Nhất định sẽ phun ra hết, tuyệt đối luôn.
Mà Vân Triệu thì trợn trắng mắt, cũng muốn nôn khan ra tiếng.
Mộ Dung Vô Địch đứng một bên thấy vậy, bụm mặt quay đầu, thật không dám nhìn nữa.
Mấy năm đó, đám người Hiên Viên Triệt, Vân Triệu mặc dù là Đế vương kinh thành, hay là Thái tử, nhưng không phải loại chỉ biết hưởng giang sơn, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.
Dòi, tự nhiên là biết.
Đây chính là bảo vật trấn điếm của nhà xí chứ xa lạ gì. (nguyên văn “trấn điếm chi bảo” = bảo vật nổi danh nhất, đại diện cho tiếng tăm của nơi đó)
Nghĩ tới thứ mình vừa ăn là đồ từ trong nhà xí chui ra.
Sắc mặt ba người trong nháy mắt xanh mét, rồi chuyển sang đỏ, rồi lại thành trắng, sắp đủ bộ bảy màu rồi.
Lưu Nguyệt thấy vậy lắc đầu, tự tay múc một muỗng súp Bạch ngọc lên, đổ vào trong miệng.
Chậm rãi nói: “Yên tâm, tuyệt đối sạch sẽ.”
Nhưng mà dù là tâm lý tính vào loại cường đại như Hiên Viên Triệt, cũng không cách nào yên tâm được.
Hiên Viên Triệt trực tiếp giành lấy muỗng của Lưu Nguyệt, ném trở lại vào chén.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười, cũng không ép họ nữa, quay về Mộ Dung Vô Địch phất phất tay.
Mộ Dung Vô Địch cùng vài người phía sau lập tức đi tới, cực kỳ cẩn trọng vạch trần món ăn cuối cùng trước mặt mấy người Hiên Viên Triệt.
Một đĩa nhỏ màu bạc, Hiên Viên Triệt định thần nhìn lại.
Một thứ gì đó lớn cỡ ngón tay con nít, màu hồng hồng trắng trắng của thịt tươi, bày la liệt trong dĩa, còn đang khẽ động đậy.
Khóe miệng bắt đầu giật giật, Âu Dương Vu Phi chỉ vào đám thịt phấn hồng đó nói: “Đây là…”
“A, con chuột con.” Câu hỏi của Âu Dương Vu Phi còn chưa có xong, Gia Luật Hồng một bên đã vội nhảy cẫng lên, vô cùng vui mừng.
Chuột con! Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, mặt bắt đầu đen.
Lưu Nguyệt thì chậm rãi cầm đũa lên, kẹp lấy con chuột con trong đĩa mới được bày ra.
Chỉ nghe một tiếng ‘chít’ nhỏ.
Sau đó, đưa con chuột ở đầu đũa ấy nhúng vào nước chấm đầy gia vị, lại nghe thấy một tiếng ‘chít chít’ nhỏ nữa.
Nâng đũa lên, Lưu Nguyệt đưa vào trong miệng định ăn.
Hiên Viên Triệt ngồi một bên vừa thấy, lập tức một phát bắt lấy tay Lưu Nguyệt, mặt đen lại nói: “Nàng làm gì đấy ?”
Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn, nói vô cùng tự nhiên: “Làm mẫu cho các chàng biết cách ăn.”
Tiếng nói vừa dứt, cả khuôn mặt Hiên Viên Triệt đã đen lại như than, nhanh tay giành lấy chiếc đũa của Lưu Nguyệt, dắt nàng đứng lên, cười tương đối dịu dàng nói: “Khi nãy ăn quá nhiều, chúng ta cũng no rồi.”
Cùng lúc này, Vân Triệu cũng mau chóng đứng lên, thân thủ nâng một tay còn lại của Lưu Nguyệt, khuôn mặt thành khẩn nói: “Mộ Dung Nghị, ngươi cũng thấy, tối nay còn có hội hoa đăng, chúng ta phải đi rước đèn đây.”
Hợp lực cùng Hiên Viên Triệt, mang Lưu Nguyệt đi ra ngoài.
Lưu Nguyệt không khỏi liếc mắt, giờ này mới buổi trưa, dạo cái gì hội hoa đăng ở đây.
Mà Âu Dương Vu Phi thì ôm đồm Gia Luật Hồng, mỉm cười nhìn đám người Mộ Dung Vô Địch nói: “Hôm nay tạm biệt ở đây thôi, nương nương bận rộn, phải về cung trước rồi.”