Lưu Nguyệt đang mỉm cười xoa bụng, xa xa chỗ bán ngựa truyền đến tiếng huyên náo, loáng thoáng xen lẫn tiếng hô hào chém giết.
Lưu Nguyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Vừa nhìn tới, thì thấy chỗ mã tràng bán ngựa nơi đó rất lộn xộn, không ít người đuổi theo một đứa bé.
Đúng, chính là một đứa bé.
Toàn thân mặc một bộ quần áo đen rách nát, đang nhanh chóng chạy như điên về phía trước, nhìn vẻ ngoài thì là đứa bé khoảng tám chín tuổi là cùng.
Mà mấy tên đại hán chạy sau nó, cầm gậy to vừa mắng vừa đuổi theo.
Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi khẽ nhíu mày.
Nàng thường không quản chuyện người khác, bởi vì thế giới này âm mưu quá nhiều, người ngươi cứu không chừng sẽ là người quay lại cắn ngươi một cái (hãm hại/phản bội).
Nhưng mà nàng không quen nhìn con nít bị người ta bắt nạt.
Lập tức, Lưu Nguyệt đứng phắt lên, lắc mình một cái liền đi tới.
Đứa bè tám chín đuổi đang chạy đến rất nhanh, nhưng mà cũng không nhanh bằng mấy tên nam nhân trưởng thành kia.
Qua mấy khúc cua, thì bị bao vây ở một bên chỗ mã tràng bán ngựa.
“Đánh chết con thỏ con nhà ngươi…”
“Đánh chết tên tai họa nhà ngươi…”
Mấy tên nam nhân vây thành vòng tròn, vung gậy to trong tay đánh về phía đứa bé.
Cư nhiên lại là dốc hết toàn lực xuất thủ, không chừa một con đường sống.
Nhìn dáng vẻ như muốn một gậy đánh chết đứa bé kia.
Mà đứa bé đang bị vây ở giữa, đang ngồi dưới đất ôm đầu, khóc ô ô, một chút ý thức bảo vệ mình lúc bị hại cũng không có.
Một gậy vung xuống, đánh thẳng lên hướng đỉnh đầu của thằng bé.
Nếu bị đánh trúng thì chết là cái chắc.
Lưu Nguyệt vừa chạy tới bên cạnh thấy vậy, mặt mày chợt tức giận.
Bay lên một cước, hung hắn đá vào lưng tên nam nhân cầm đầu.
Tên nam nhân kia liền bị Lưu Nguyệt đá một cước bay ra ngoài.
Lưu Nguyệt vốn luôn ra tay mạnh, lúc này lại thấy mấy tên nam nhân đã trưởng thành cư nhiên lại đối xử như vậy với một đứa bé, thì khí lực trong tay càng mạnh thêm vài phần.
Liên tiếp đá một vòng, mấy tên đại hán một chút phản ứng cũng không kịp.
Liền bị Lưu Nguyệt nhất tề đá ngã xuống đất, cánh tay, xương đùi như đều bị gãy.
“Ngươi là ai? Lại dám quản chuyện của mã tràng chúng ta, người đâu a, ai da…”
Tên nam nhân bị Lưu Nguyệt đá một cước bay ra ngoài trước tiên, phản ứng lại nhanh nhất, vừa ôm cánh tay, vừa rống to với Lưu Nguyệt.
Không nghĩ đến Lưu Nguyệt sao có thể để hắn gào rống ồn ào như vậy chứ.
Mới nói một tiếng, Lưu Nguyệt tiến lên trước, một cước hung hăng đá xuống chỗ xương gãy của hắn.
Lập tức, tên nam nhân kia chỉ còn sức để kêu ôi một tiếng rầm trời.
Lạnh lùng đi vào chỗ đứa trẻ đang khóc, Lưu Nguyệt đưa tay sờ cái đầu thê thảm của nó, khuôn mặt lãnh khốc nhìn đám người nằm trên mặt đất kêu la trời đất.
“Hắn giết một nhà các ngươi? Diệt cả tổ tông các ngươi?”
Giọng nói lạnh như băng xen lẫn sát khí, khiến cho mấy tên đang kêu la cũng không dám lên tiếng.
Sát khí của Lưu Nguyệt người bình thường há có thể tiếp nhận sao.
“Hắn… hắn… dùng độc giết hết ngựa của chúng ta…”
Một hồi lâu, một tên khác bị Lưu Nguyệt đá gãy chân, thốt lên một câu.
Lưu Nguyệt vừa nghe, chậm rãi giơ tay xoa đầu đứa bé kia, một bên chậm rãi nói: “Độc chết thì đã độc chết rồi, vậy thì sao?”
Vừa nói vậy xong, lập tức mấy tên đại hán đó cũng không biết nói gì.
Mà đứa bé kia thì ngừng khóc, ngẩng mặt lên, nhìn Lưu Nguyệt chằm chằm.
Mà động tĩnh bên này vốn đã gây chú ý với mấy người trong mã tràng.
Lúc này Lưu Nguyệt ra tay càng hấp dẫn vô số ánh mắt.
Mà chủ mã tràng cũng lập tức dẫn người hùng hổ đi tới nơi này.
Những người xem náo nhiệt bên ngoài cũng tụ tập lại đây.
“Chẳng qua chỉ là mấy con ngựa, mà muốn giết một đứa bé, cho dù là mã tràng của nhà họ Trần, cũng không cần phải khoa trương quá vậy chứ.
Cứ như vậy đi, mấy con ngựa này coi như chúng ta mua.”
Đang ở chỗ mấy người từ khắp nơi tụ tập tới.
Âu Dương Vu Phi từ trong đám người bước tới, ném cho tên nam nhân nằm trên mặt đất kia, một thỏi vàng không biết lấy từ đâu tới, nhàn nhàn lên tiếng.
Lưu Nguyệt nhìn lên, thấy Hiên Viên Triệt đen mặt đứng bên cạnh Âu Dương Vu Phi nhìn nàng chằm chằm.
Không khỏi nhún vai, cười với Hiên Viên Triệt một tiếng.
Tên nam nhân trên mặt đất quả nhiên là quản sự.
Nghe Âu Dương Vu Phi chỉ dùng mấy lời hời hợt đã nói ra hết thế lực của bọn hắn.
Hơn nữa cả người là thái độ xem thường.
Thêm vào đó thái độ của Lưu Nguyệt như vậy nữa, lập tức không nói hai lời, đồng ý.
“Đi thôi.” Âu Dương Vu Phi cười như không cười lắc đầu với Lưu Nguyệt, xoay người rời đi.
Lần này, ngựa cũng mua không được.
Lưu Nguyệt cũng không nhiều lời, rất vô tội nhấc chân muốn đi.
Không nghĩ đến vẫn chưa kịp bước đi, thì tiểu tử thê thảm đó, đột nhiên nhấc hai tay, ôm lấy chân Lưu Nguyệt, mở to đôi mắt đen như mực nhìn Lưu Nguyệt.
Bộ dạng như vậy, giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, cực kỳ đáng thương.
Lưu Nguyệt cảm giác chắc do mình mang thai, nên đối với những đứa trẻ đặc biệt yêu mến.
Thấy vậy, duỗi tay ra kéo tay đứa bé kia, ôn hòa nói: “Đi thôi.”
Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu bên cạnh thấy động tác như vậy, mắt muốn rớt ra ngoài luôn.
Không thể không nói, bản năng người mẹ trỗi dậy a.
Cho tới bây giờ một nhóm năm người đã biến thành sáu, rất nhanh ra khỏi mã tràng.
Đi tới chỗ hẻo lánh.
Âu Dương Vu Phi dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, cái gì cũng không nói.
Chỉ là ý tứ đó Lưu Nguyệt hiểu được, bọn họ lúc này không thích hợp mang theo đứa nhỏ.
Lập tức, ngồi xổm xuống, xoa mặt đứa bé kia, dịu dàng nói: “Chúng ta không thể mang…”
“Tỷ cũng không thích ta sao?”
Lưu Nguyệt còn chưa nói xong, đứa trẻ vô cùng bẩn đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nhìn vào mắt Lưu Nguyệt, hốc mắt hồng hồng.
Lưu Nguyệt tuy lớn như vậy nhưng cũng không có kinh nghiệm dỗ con nít, lập tức lắc đầu nói: “Không phải vậy.”
Lưu Nguyệt thấy vậy mấy lời phản bác định nói ra cũng không tiếp tục được, chỉ khẽ cười cười.
Đứa trẻ vô cùng bẩn lập tức túm chặt tay áo Lưu Nguyệt, vừa vui sướng vừa lo lắng nói: “Vậy thích ta rồi, tỷ sẽ không bỏ ta, không không cần ta nữa đúng không?
Sau này tỷ có đệ đệ rồi, có không thích ta nữa không?”
Vừa nói vừa giơ tay chạm vào bụng Lưu Nguyệt.
Điều này, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi bên cạnh thu lại thần thái lãnh đạm, nghiêm nghị hẳn lên.
Lưu Nguyệt bây giờ đang giả nam trang, hóa trang như vậy ngay cả bọn họ cũng nhìn không ra một chút sơ hở nào là nữ cả.
Mà tiểu hài tử này lại liếc mắt một cái là nhìn ra, sao có thể?
Lúc mấy người Hiên Viên Triệt đang kinh ngạc thì Linh Ngọc nãy giờ vẫn cầm kẹo đường trong tay.
Quay đầu đánh giá đứa trẻ từ trên xuống, khinh bỉ bỉu môi nói: “Ngươi vốn dĩ không dễ thương chút nào, sao lại phải thích ngươi?”
Đứa trẻ kia nghe vậy, ầm một cái nhảy phắt lên.
Quay đầu hung hăng trừng mắt Linh Ngọc nói: “Linh Ngọc, ngươi dám nói lần nữa…, ta độc chết ngươi, độc chết ngươi.”
“Hừ, ngươi dám độc chết ta, ta liền kêu Mộc Đầu Nhân đánh chết ngươi.”
Linh Ngọc phản đòn lại.
Cũng không nghĩ tới bị độc chết rồi, hắn (Linh Ngọc) còn làm sao mà kêu Mộc Đầu Nhân đánh chết tên kia nữa.
Mà Âu Dương Vu Phi bên cạnh nghe Linh Ngọc và đứa trẻ nói chuyện với nhau.
Vẻ kinh ngạc trên mặt thu lại, thay vào đó là sự chấn động và cẩn thận.
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu bên cạnh, thấy vậy cũng bắt đầu đề cao cảnh giác.
Lúc mấy người Âu Dương Vu Phi đề cao cảnh giác, đứa trẻ bẩn bẩn đó nghe Linh Ngọc nói vậy, không khỏi tức giận đến mức nước mắt giàn dụa chảy xuống.
Vừa nhảy dựng lên, muốn xông tới Linh Ngọc, bộ dạng hung dữ.
Lưu Nguyệt thấy vậy vội vàng ôm cổ đứa bé lại, xoa đầu nó nói: “Đừng khóc, đừng khóc.
Lớn lên không dễ thương không có nghĩa là ta không thích.”
“Thật? Tỷ không bởi vì ta lớn lên không dễ thương mà không thích ta sao? Sẽ không bỏ ta? Thấy ta là muốn đánh chết ta?”
Đứa trẻ bẩn vừa nghe Lưu Nguyệt nói vậy.
Lập tức không quan tâm Linh Ngọc nữa, quay đầu nắm thật chặt y phục Lưu Nguyệt, mặt đầy hy vọng nói.
“Lớn bằng ta, mà còn khóc nhè, mất mặt.”
Linh Ngọc thấy vậy, vô cùng khinh bỉ, nhếch mặt lên, giơ tay kéo cánh tay Âu Dương Vu Phi bên cạnh.
Hiên Viên Triệt nghe lời nói khinh bỉ của Linh Ngọc, lông mày lập tức nhíu lại.
Linh Ngọc mặt dù đầu óc có vấn đề, nhưng thân thể cũng là thiếu niên khoảng mười lăm tuổi rồi.
Mà đứa trẻ này thấy thế nào cũng lớn chừng tám chín tuổi, làm sao mà lớn bằng, đây là…
Hơi nghiêng mặt nhìn Âu Dương Vu Phi bên cạnh, sắc mặt có chút trắng rồi.
Trong lòng Hiên Viên Triệt bắt đầu lo lắng, đứa trẻ này là ai?
Đối với sự đề phòng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt lại không cảm giác được đưa trẻ này nguy hiểm.
Nàng không cảm thấy sát khí trên người nó.
Lập tức khẽ cau mày nói: “Chính bởi vì ngươi không xinh đẹp, nên có người muốn đánh chết ngươi? Nói cho ta nghe, đợi lúc ta quay lại sẽ giúp ngươi xử lý bọn chúng.”
Đứa trẻ bẩn nghe vậy, trong mắt dường như lóe sáng.
Nhanh chóng dùng áo bào đen lau mặt sạch sẽ, cẩn thận nhìn Lưu Nguyệt hỏi: “Như vậy, có còn thích không?”
Khuôn mặt sạch sẽ lộ ra, cho dù mấy người Hiên Viên Triệt trầm tĩnh, cũng khẽ nhíu mày.
Không có sẹo cũng không có vết bớt gì kinh khủng.
Nhưng, khuôn mặt đó rõ ràng là của thiếu niên, nhưng trên mặt lại đầy nếp nhăn.
Giống như một ông già.
Đây là…
“Chưa già đã suy.” Lưu Nguyệt lấy làm kinh hãi.
Đây là bệnh bẩm sinh a.
Lưu Nguyệt xoa mặt đứa trẻ, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nàng cũng không phải là người hay đồng cảm, nhưng lần này lại có chút thương cảm với đứa trẻ trước mặt.
Nhìn thấy đôi mắt đang chăm chú nhìn vào mình.
Thể hiện rõ ràng như ban ngày như vậy, nó cần người khác yêu thích, muốn người khác yêu thích, nó muốn có người yêu thương nó.
Không khỏi ầm thầm thở dài một hơi, sau đó cười nói: “Thích.”
Vừa nói vừa xoa những nếp nhăn trên khuôn mặt.
“Thật? Thật? Aa, có người thích ta rồi, có người yêu thích ta rồi…”
Sự hưng phấn chưa từng thấy qua này hiện ra từ trên nét mặt đứa trẻ kia, quả thực còn sáng hơn pháo hoa giữa trời tối.
Nhìn đứa trẻ trước mắt hưng phấn hô lớn, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên nét cười.
Cảm giác này, giống như nhìn thấy con mình vui thì mình cũng vui vậy.
Đó là niềm vui chưa từng có, vui từ tận đáy lòng.
“Cho, cho tỷ uống nè, nuôi đệ đệ cho tốt, chờ hắn ra đời, ta sẽ dẫn hắn đi chơi.”
Đang vui vẻ, đứa trẻ đột nhiên móc ra một viên thuốc màu trắng, nhét vào miệng Lưu Nguyệt, khuôn mặt đầy rạng rỡ nói.
Lưu Nguyệt ngửi mùi, vui vẻ hé miệng.
“Đừng ăn.”
Thấy Lưu Nguyệt hé miệng muốn ăn vật kia, Âu Dương Vu Phi nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, trong âm thanh lộ rõ sự khẩn trương.
Lưu Nguyệt nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi.
Mà đứa trẻ bẩn đó lại sắc mặt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vu Phi.
“Âu Dương Vu Phi, ngươi dám phản đối ta, có tin ta độc chết ngươi hay không.”
Lời ấy vừa nói ra, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu liếc mắt một cái, cước bộ nhẹ nhàng tới Lưu Nguyệt, bắt đầu nháy mắt với Lưu Nguyệt.
Mà Âu Dương Vu Phi bị đứa bé ngó chừng.
Trên mặt cười khổ, vái chào với đứa bé bẩn bẩn kia nói: “ Độc Tôn giả à, ta nào có gan dám phản đối ngài.”
Lời nói vừa dứt, hơi thở Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đột nhiên trầm xuống.
Độc Tôn giả, Âu Dương Vu Phi cần thận đối phó với Độc Tôn giả như vậy, kẻ này…
Trong khoảnh khắc đáy lòng Hiên Viên Triệt trầm xuống, Âu Dương Vu Phi truyền âm mật đến bên tai hắn.
“Độc Tôn giả, vô cùng am hiểu độc dược, tất cả độc dược lợi hại nhất trên đảo đều do hắn điều chế, bao gồm cả loại khiến cho toàn bộ sinh vật trong vòng mười dặm chết hết năm đó.
Là người cùng cấp bậc với Mộc Tôn giả Linh Ngọc.
Nhưng mà đầu óc cũng không quá hoàn hảo, rất chấp nhất với việc muốn người khác yêu thích mình.
Không nên có hành động thiếu suy nghĩ, nếu chọc giận hắn thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.”
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu nghe vậy, không khỏi nhíu mày thật sâu, liếc nhìn nhau một cái.
Hôm nay, làm sao mà lại chọc tới sát tinh này.
“Đây cũng không khác biệt lắm.”
Đứa trẻ bẩn được Âu Dương Vu Phi gọi là Độc Tôn giả, nghe thấy vậy thu lại vẻ giận dữ trên mặt, vênh váo tự đắc gật đầu.
“Nhưng mà, nàng là huynh đệ của ta.
Ngài cũng biết là nàng đang mang tiểu hài tử, nếu có gì không ổn, thì hậu quả…”
Nói đến đây, khóe miệng Âu Dương Vu Phi cười một cái, tiếp tục nói: “Tôn giả không phải là cũng muốn có đệ đệ chơi cùng sao.”
Lời Âu Dương Vu Phi vừa mới nói ra.
Đứa trẻ bẩn kia một tay nhấc lên, ôm lấy cổ Lưu Nguyệt, hung hăng trợn mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái nói: “Tỷ ấy cũng là người quan trọng nhất của ta.
Hừ, ta biết các ngươi cũng không thích ta, đều sợ ta, chỉ có tỷ ấy yêu thích ta, không sợ ta thôi.
Ngươi chính là có ý muốn khích bác ly gián chúng ta.
Âu Dương Vu Phi, ngươi mà nói nữa, ta liền độc chết ngươi.”
Lưu Nguyệt thấy vậy cười, không quan tâm ám hiệu của mấy người Hiên Viên Triệt bên cạnh.
Mở miệng nuốt viên thuốc nho nhỏ đó.
“Nguyệt nhi…”
“Ngưng hương thảo, tử hà xa, thuốc này cực kỳ tốt cho thân thể.”
Liếm khóe miệng, Lưu Nguyệt nhìn Độc Tôn giả tám chín tuổi, véo nhẹ hai má của hắn.
Thấy Lưu Nguyệt uống thuốc của mình, Độc Tôn giả liền cười, cực kỳ cao hứng gật đầu lia lịa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Thiên Bảo đan của ta, vô cùng tốt cho đệ đệ.
Chỗ của ta còn có rất nhiều, từ tù sẽ cho đệ đệ uống.”
“Thiên Bảo đan.”
Vừa nghe tên tiểu tử nói ra tên của đan dược, trong nháy mắt Âu Dương Vu Phi trợn tròn mắt, lên tiếng kinh hô.
“A.” Hiên Viên Triệt cũng thật kinh hãi.
Hắn còn nhớ, trong thuốc chữa trị cho hắn năm đó, tốt nhất chính là cái này.
Vì một viên thuốc này, mà Dược Vương còn muốn hắn vào rừng rậm Nam Tống quốc, tìm thuốc khác trả lại cho.
Bây giờ lại cho Lưu Nguyệt ăn như kẹo.
Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt, nhất thời trong đầu đều hiện lên một từ, phí của.
“Có em bé, ngươi có em bé rồi?”
Mà Linh Ngọc bên cạnh ăn xong kẹo hồ lô rồi, rãnh rỗi, tò mò đi tới, giơ tay nhẹ nhàng sờ bụng Lưu Nguyệt.
“Vậy ngươi sinh ra nhanh lên, ta cũng muốn chơi cùng đệ đệ.”
“Ngươi không cho đệ đệ cái gì tốt hết, hắn không chơi với ngươi, chỉ chơi với ta.”
Độc Tôn giả Ly Lạc vui vẻ ngẩng đầu.
Linh Ngọc vừa nghe vậy hừ một tiếng, suy nghĩ một lát, nói với bụng của Lưu Nguyệt: “Ta đây sẽ làm ngựa cho ngươi cưỡi, còn tự động chạy đến cho ngươi chơi, ngươi nhất định sẽ thích.”
Dứt lời tự động cầm cánh tay kia của Lưu Nguyệt, không thả.
Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, đứng im một bên thấy vậy, im lặng.
Chẳng qua Âu Dương Vu Phi chính là Âu Dương Vu Phi, đối với việc lừa con nít bắt cóc đem bán vô cùng am hiểu.
Thấy hai người cùng nắm lấy Lưu Nguyệt, chân mày Âu Dương Vu Phi nhăn lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ thống khổ, thờ dài một hơi.
“Đáng tiếc, phía trước chúng ta có rất nhiều kẻ thù.
Cũng không biết chúng ta có vượt qua được không?
Nếu vượt qua không được, để cho bọn họ tổn thương đến đệ đệ các ngươi, vậy các ngươi sẽ không chơi được.”
Lời nói vừa dứt, Hiên Viên Triệt lập tức trợn tròn mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, hắn dám lấy con ta ra làm vật mua chuộc, muốn chết.
Nhưng mà, cũng phản ứng rất nhanh, biết được ý của Âu Dương Vu Phi.
Lập tức chỉ là hung hăng trừng mắt, sau chuyện này sẽ tìm hắn tính sổ.
“Không sợ, không sợ, ai dám tìm tới tỷ gây phiền toái, ta độc chết hắn.” Vỗ vỗ cái ngực nhỏ, Ly Lạc tùy ý nói một câu nhẹ nhàng, thản nhiên.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy sau lưng nắm tay thành quả đấm lại.
Có Ly Lạc xuất thủ, cái vị trong Thánh điện kia còn hạ độc được, đừng nói những người khác.
Kiểu này, con đường chông gai phía trước đã biến thành con đường đầy sắc xuân rồi.
Có thêm một tiểu bằng hữu đầu óc ngốc ngốc thích cục cưng này, thật là tốt.
Gió thu tung bay, tình hình phía trước thật tốt đẹp.
Bóng đêm uyển chuyển, bởi vì chưa biết Âu Dương Vu Phi đã ra khỏi cấm địa, cho nên Á Không thành vẫn chưa đề cao cảnh giác và hỗn loạn, vẫn yên tĩnh như cũ.
Phủ Thành chủ Á Không thành.
Hôm nay ở phủ Thành chủ hết sức náo nhiệt.
Bởi vì hôm nay phu nhân của Thành chủ sinh được một cậu con trai.
Sinh được con trai, đáng để ăn mừng, nhưng cũng không đến nỗi mở yến tiệc đãi khách.
Mà lúc này, phủ Thành chủ, đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói ồn ào, ăn mừng vì đứa bé này chào đời, đã được Thánh điện nhận xét là thiên tư thông minh, đáng để bồi dưỡng.
Vừa mới ra đời liền bị mang đi, ngay cả cha mẹ đứa bé cũng chưa thấy được mặt mũi nó thế nào.
Nhưng mà, điều này thật sự là đáng để ăn mừng, không phải sao.
Vì vậy, bên này hài tử vừa ra đời bị mang đi, bên kia vốn mở tiệc mừng Thành chủ sinh con trai, lập tức đổi thành tiệc ăn mừng con trai vào Thánh điện.
Người biết được tin này, lập tức lui tới chúc mừng không dứt.
Đèn đuốc sáng trưng, quan khách đầy sảnh đường.
“Thành chủ đúng là Thành chủ, nhi tử vừa mới ra đời đã được định là người của Thánh điện, tương lai sẽ trở thành đại nhân quyền cao chức trọng a.”
“Đúng vậy, những năm gần đây bởi vì nguồn nước có vấn đề, hiện tại trẻ em sinh ra, sống được rất ít, con của Thành chủ sức sống thật tốt, tốt a.”
“Ha ha, quá khen, quá khen.”
“Thành chủ không cần khiêm tốn, đây…”
“…”
Kẻ tới người đi, hương rượu nồng nàn.
Liên Thành chủ mặt chữ quốc, cười tươi như hoa, trong đại sảnh đầy khách khứa, đi tới đi lui.
Những lời chúc mừng liên tiếp vang lên, cực kỳ náo nhiệt.
“Đứa nhỏ này lớn lên nhất định là con hơn cha trò hơn thầy, được cả Thánh điện chọn trúng…”
“A…” Trong tiếng chúc mừng khắp cả đại sảnh.
Bên ngoài đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng la hét, phá vỡ cả những tiếng chúc mừng.
Không khí trong phòng nhất thời chuyển biến hẳn.
Trong sự kinh ngạc, gã nô bộc liền lăn một vòng xông vào đại sảnh.
“Lão Lữ, đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Liên Thành chủ trầm xuống, đây là quản gia nhà hắn, thường ngày khá trầm ổn, hôm nay làm sao lại…
“Thành chủ… Thành chủ… bên ngoài…” Quản gia kia một tay chỉ ra sảnh ngoài, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt hoảng sợ, nói không ra lời.
“Bên ngoài? Người đâu, ra ngoài xem thử.”
“Không cần, chúng ta đã vào rồi.”
Trong lúc Thành chủ ra lệnh, một tiếng nói nhàn nhạt vang lên, hai thân ảnh hiện ra từ phòng ngoài, chậm rãi đi tới.
Khuôn mặt rất lạ, cả đại sảnh đông người cùng nhìn qua, nhưng không nhận ra.
Liên Thành chủ thấy hai người xa lạ đi vào, nhíu mày chặt lại, trầm giọng nói: “Các người là…”
Lời vừa ra khỏi miệng, giọng Liên Thành chủ đột nhiên giống như bị người ta chém một phát, đột ngột ngưng lại.
Hai tròng mắt đột nhiên trợn lên, lặng ngắt nhìn chăm chú vào đồ vật trong tay một trong những người tới.
Sát khí, trong nháy mắt tràn ngập khắp đại sảnh.
Tất cả khách khứa trong đại sảnh không khỏi giật cả mình, đây là thế nào?
Lập tức nhìn theo tầm mắt của Thành chủ nhìn lại.
Chỉ thấy trong tay của tên thanh niên đi đầu tiên, mang theo tã lót trẻ mới sinh, trên đó có nhiều vết máu li ti, rất là lộn xộn.
Bên trong lại trống rỗng, không có đứa trẻ.
Vật này có gì kỳ lạ?
“Các người từ đâu tới? Người đâu? Đứa bé trong đó đâu? Đứa bé đâu?”
Trố mắt trong giây lát, Liên Thành chủ đột nhiên xông lên một bước, đoạt lấy tã lót, toàn thân run rẩy, giọng nói sợ hãi không cách nào trọn vẹn.
Âu Dương Vu Phi sau khi cải trang, nhìn Liên Thành chủ trước mắt.
Chậm rãi nói: “Chúng ta là từ cấm địa tới đây, nghe nói Thành chủ có chuyện vui nên đến xin chén rượu mừng.
Không nghĩ còn chưa đến nơi, ở bên ngoài phủ Thành chủ liền thấy có mấy người mặc áo bào trắng, mang theo một cái tã em bé mới sinh, ném mạnh lên tường thành.
Sau đó huynh đệ của ta không còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh…”
“Cái gì…” Lời Âu Dương Vu Phi còn chưa nói hết, Liên Thành chủ cùng với mấy người trong đại sảnh sắc mặt liền thay đổi.