“Cái gì? Toàn bộ đều đi vào cấm địa? Bọn chúng lại dám xông vào cấm địa?”
Trên ngọn núi cao nhất Minh Đảo, trong Thánh điện bề ngoài thì trang hoàng rực rỡ nhưng bên trong kỳ thực lại vô cùng âm u, một người mặc áo bào trắng ẩn hiện sau tấm màn che, phẫn nộ lên tiếng.
Trong đại điện rộng lớn, một nam tử áo bào trắng đang quỳ ở dưới.
Nghe vậy liền nói: “ Vâng, không biết bọn chúng từ đâu mà biết được tin tức.
Lại biết những đứa trẻ mới sinh đều chết trong cấm địa.
Hiện tại, do Liên gia dẫn đầu, vô số người đã xông vào cấm địa, đang đi tìm cái hố sâu đó.
Hơn nữa, bây giờ càng có nhiều người biết được tin tức.
Nhanh chóng đi đến cấm địa.”
Vừa nói như vậy xong, trong nháy mắt trên đại điện rộng lớn lập tức rơi vào sự tĩnh lặng.
Sát khí đó làm cho người ta hít thở không thông, từ sau màn che bức tới, giống như hóa thành thực chất.
“Bọn chúng làm sao biết?”
Giọng nói lạnh như băng, hoàn toàn không có chút độ ấm mà người bình thường nên có.
“Theo như ở Á Không thành, lúc mấy thuộc hạ lấy được tôn tử Liên Phi.
Giống như quá gấp gáp nên lúc ra tay đã để cho người khác bắt gặp.
Không xử lý tốt, lại thêm đó là cháu đích tôn của Liên gia.
Cho nên, chuyện này mới ầm ĩ lên.”
“Đồ vô dụng, ngươi sao lại dạy dỗ ra thuộc hạ như vậy, ngươi làm việc thế nào vậy?”
Người sau màn che nghe vậy, tức giận đứng dậy, thét lên.
Sát khí mạnh mẽ đó, bao phủ khắp người đang quỳ dưới đại điện.
Người đó trong nháy mắt cả trán đổ đầy mồ hôi, càng cúi thấp đầu, lại nói nhanh: “Không phải, thuộc hạ chưa từng để cho bọn họ ra tay ngay tại chỗ.
Thánh Tế sư người cũng biết đó, thuộc hạ đều luôn chờ đến cấm địa mới ra tay.
Thuộc hạ nghĩ đây có thể là có người vu oan giá họa.”
“Vu oan giá họa?” Người phía sau màn che dừng lại một chút, trong đại điện lại rơi vào yên tĩnh.
“Người nào lại biết bí mật của cấm địa?
“Hắn” sẽ không nói, nói ra rồi chính “hắn” cũng không thoát khỏi liên lụy.
Vậy trừ “hắn” ra còn có ai biết…”
Gần như là nói lẩm bẩm trong miệng.
Người phía sau rèm che đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng nói: “Âu Dương Vu Phi, chính là tên phản đồ Âu Dương Vu Phi.”
Đi từ hướng đó lên đảo, chỉ có hắn biết.
Hay cho tên tiểu tử này, hay lắm.”
Hơi thở âm lãnh xen lẫn sự tức giận, thật giống như hai cực băng và lửa.
“Thánh Tế sư, vậy làm sao bây giờ?
Tất cả người Minh Đảo đều vượt qua rồi, người của Thánh điện chúng ta có đông đến mấy cũng không cản nổi bọn họ.
Hiện tại, bọn họ có lẽ đã đến được chỗ của cái hố sâu rồi.
Nếu để bọn họ biết được, vậy hậu quả…”
Người quỳ gối trên đại điện nghe thấy Thánh Tế sư sau rèm che đoán là có người vu oan giá họa, nhân lúc sát khí của Thánh Tế sư giảm đi vài phần.
Nhẹ nhàng lau mồ hôi một cái nhanh chóng nói.
Bởi vì lần này thời cơ quá đúng lúc, đụng phải ai không đụng lại đụng trúng Liên gia một trong những gia tộc lớn trên Minh Đảo.
Lần này, ngay cả tộc trưởng cũng tự thân xuất mã.
Thế lực của họ người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Liên gia, một trong mấy đại gia tộc lớn trên đảo, không ngại trở mặt với Thánh điện, xông vào cấm địa Minh Đảo.
Tin tức như vậy truyền đi, cũng đã khiến cho những cư dân khác trên đảo tin hết năm phần.
Như vậy chẳng khác gì là liều mạng lưỡng bại câu thương xông vào, tuyệt đối không phải là đột nhiên tâm huyết dâng trào tạo phản, nếu không có đầy đủ chứng cứ, làm bậy như vậy chẳng khác nào đem cửu tộc dâng cho bọn họ.
Quyết tuyệt như vậy, khiến cho dân chúng trên đảo khi nghe được tin đồn, vốn không dám tin tưởng.
Sau khi đồng loạt kinh ngạc, thì thà tin là có, nếu không tin thì cũng tập trung tới đây.
Hơn nữa, sau khi một đoàn người ngựa Liên gia làm đầu tàu đi trước.
Thì gia tộc Âu Dương lớn nhất trên đảo cũng tham gia đi vào.
Cùng liên kết với Liên gia, xông vào cấm địa.
Mặc dù sau khi tên phản đồ Âu Dương Vu Phi của Âu Dương thế gia xuất hiện.
Danh dự của họ đã xuống dốc không phanh.
Nhưng lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa béo, uy nghiêm của họ tuyệt đối vẫn còn trong lòng người dân Minh Đảo.
Lúc này nhìn thấy không chỉ có Liên gia đi vào, mà cả Âu Dương thế gia cũng đã muốn tiến vào rồi.
Hai đại gia tộc đã đi xác định, thì tin tức này có độ chính xác ít nhất tới chín mươi phần trăm.
Xác định như vậy rồi, tin tức truyền đi không thể nào chặn lại.
Tất cả dân chúng Minh Đảo, lúc biết được con của bọn họ có khi không phải tử thai, thì hàng loạt câu hỏi khác lập tức xuất hiện .
Lần tụ tập này dấy nên làn sóng lớn mạnh mẽ điên cuồng.
Thánh điện dù được xem như là nơi tượng trưng cho quyền lực của thần thánh tối cao trên Minh Đảo.
Là lãnh tụ tinh thần, tín ngưỡng của bọn họ trên Minh Đảo.
Lúc này tường cũng bị người dân đẩy sụp.
Vô số người bước qua thi thể của hộ vệ Thánh điện, đi đến cái hố chứa ngàn người trong cấm địa.
Bọn họ đã không thể ngăn lại được nữa rồi.
Nghe được bẩm báo của thuộc hạ, người ngồi sau rèm che trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Hủy hết bọn chúng, đốt cho ta.”
Âm thanh lạnh như băng khiến người ta không rét mà run vang lên.
Lời nói phát ra khiến cho người quỳ bên dưới khẽ run lên.
Thiêu cháy, đây là sự không tôn trọng lớn nhất đối với người đã chết, bọn họ tin rằng, nếu như bị đốt cháy thì linh hồn của người chết cũng không được yên ổn.
Cho nên mới dùng hố sâu để chôn.
Mà hiện tại, mệnh lệnh này…
Nhưng, bọn họ không thể nào gánh nổi hậu quả nếu để người dân Minh Đảo phát hiện ra.
Như vậy, tòa thành của bọn họ hoàn toàn sẽ bị lật đổ.
Như vậy, nếu không ngăn cản được dân chúng điên cuồng xông vào.
Cũng chỉ có thể hủy diệt hết mọi chứng cớ.
Không có chứng cớ thì cho dù nhiều người nữa nghi ngờ cũng đều vô dụng.
“Vâng.” Giọng nói mặc dù có chút chua xót, nhưng nam tử quỳ bên dưới trầm ngâm trong giây lát, liền trả lời.
“Không được xảy ra bất cứ vấn đề gì cho ta, nếu không, ngươi liền mang đầu đến đây gặp ta.”
Trong thanh âm lạnh như băng, nam tử quỳ bên dưới đại điện, nhanh chóng lui ra.
Trong đại điện âm trầm, không có tiếng động, càng thêm yên tĩnh.
“Âu Dương Vu Phi, ngươi cư nhiên lại khiến cho ta phải làm đến mức này, ta trước còn quá xem thường ngươi, hay, hay lắm, hừ, người đâu…”
Giọng nói lạnh lẽo lơ lửng trong Thánh điện, mấy bóng đen như quỷ dị lướt tới.
Gió thu xào xạc, trong ngoài Thánh điện đều là một mảnh âm trầm.
Bên bờ biển bọt sóng bay múa, sóng vỗ vào bờ, phát ra những tiếng ầm ầm, mãnh liệt bắn ra tứ phía.
Tại một nơi thanh nhã trong cung điện.
Trong hậu hoa viên, hai người trung niên đang ngồi dưới cây hoa đánh cờ, hoa rơi lất phất, không khí vô cùng tốt.
“Mọi người trên đảo đều rối loạn rồi?”
Người trung niên mặc trường bào màu hoa lan trắng (bạch lan y), cầm quân cờ trắng lên, dừng lại một chút, chậm rãi nói.
“Đúng, sau khi tin tức đó truyền ra, tất cả mọi người trên đảo đều đến tập hợp ở cấm địa.
Cấm địa, sợ rằng lúc này đã đầy người kín chỗ rồi.”
Người trung niên còn lại mặc y phục màu bạc (ngân y) gật đầu, hạ quân cờ màu đen trong tay.
Người mặc trường bào màu lan trắng nghe vậy khẽ thở dài một tiếng.
“Tên Âu Dương Vu Phi này, quá mạnh tay rồi, đột nhiên xuất hiện tin tức như vậy, sẽ đem cả Minh Đảo lâm vào tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Nó… Nó rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không a?”
“Thần nghĩ bản thân công tử rất rõ ràng việc mình đang làm là gì.”
Người trung niên mặc ngân y cũng không ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn bàn cờ.
Sau khi hít một hơi, chậm rãi nói: “Chúng ta không thể làm gì với tình hình này, cứ để cho hắn tiếp tục đi.
Người chúng ta có thể trông cậy cũng chỉ là hắn.”
“Trông cậy vào, àii… Nhưng cứ như vậy…”
“Người sắp thua rồi.”
Người trung niên mặc trường bào lan trắng kia còn chưa kịp than thở xong thì người trung niên mặc ngân y ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ cười.
Vị trung niên mặc bạch lan y không khỏi sửng sốt, ngay sau đó lại yên lặng lắc đầu.
“Đánh cờ thua, chúng ta còn có thể đánh lại.
Nhưng nếu việc này cũng thua thì có thể phải trả giá cả đời hoặc là lại mấy trăm năm.”
Người mặc ngân y nhìn người mặc bạch lan y, nhẹ nhàng đánh con cờ trong tay.
“Lần trước chần chừ, liền phải ẩn nhẫn và thống khổ cả ba mươi năm.
Nếu lần này cũng chần chừ, sợ rằng sẽ…”
Lời người mặc ngân y còn chưa dứt, nhưng hắn tin rằng người mặc bạch lan y cũng sẽ hiểu ý của mình.
Bầu không khí bỗng nhiên ngưng đọng và nghiêm túc hẳn.
Nam nhân mặc bạch lan y chậm rãi tựa vào ghế.
Ngẩng đầu, nhìn mây trắng trên trời trôi vô định.
Vẫn là đẹp như vậy, cũng giống như ba mươi năm trước.
Chẳng qua, đây đã không phải là những đám mây lúc trước, ở đây cũng không còn giống như trước nữa.
Trung niên mặc ngân y nhìn thấy sự chần chờ và hoài niệm của bạch lan y nam tử, khổ tâm và bi ai, vô số tâm tình khác đang quanh quẩn.
Hắn không muốn mở miệng thúc giục.
Bởi vì hắn biết nếu một khi ra quyết định.
Đối với ngài ấy mà nói, đó là phá hủy hết thảy, phá vỡ tất cả thế giới của mình.
Phá vỡ tất cả thế giới… của mọi người trên Minh Đảo.
Nhưng, bọn họ không có thời gian.
Người của Thánh điện đã xuất thủ, nếu bọn họ còn không ra tay.
Vậy thì chờ đợi bọn họ chỉ có thể là sự hủy diệt thật sự.
“Người đã nhẫn nhịn, đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, cứ để mọi chuyện bị dẹp yên như vậy sao?”
Một câu nói nhàn nhạt, không sắc bén, không sắc nhọn.
Nhưng lại là cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà.
Người trung niên mặc bạch lan y, nghe vậy thân thể chấn động nhẹ.
Thở dài một hơi: “Đi thôi, đi dẹp chướng ngại, nếu phải lộ ra, thì cứ để cho nó lộ ra đi.”
“Vâng.”
Vừa nói lời ấy, nam tử mặc ngân y đứng lên, nhẹ nhàng khom người với bạch lan y nam tử, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Chân trời mây bay cuồn cuộn, không rõ hình dạng.
Nhưng gió thu thì ngày càng lạnh.
Phủ Tả hộ pháp.
“Có ý gì? Ngươi nói bọn họ hành động rồi?”
Tả hộ pháp bóp chặt chén trà trong tay, kinh ngạc cực kỳ nhìn Hữu hộ pháp.
Gương mặt Hữu hộ pháp bình tĩnh, gật đầu, mi tâm nhíu chặt, đây là tin tức hắn vừa mới nhận được.
“Tại sao? Chẳng lẽ trong cấm địa thật sự có vấn đề?”
Mở bàn tay, nhìn những mảnh chén trà rơi trên mặt đất, chân mày Tả hộ pháp cũng nhíu lại.
“Nếu không có vấn đề thì sao họ phải động thủ?” Hữu hộ pháp đè thấp giọng.
Một lời nói ra, hai người liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ và sự nghiêm túc tuyệt đối.
“Như vậy xem ra, phán đoán lúc trước của chúng ta có phải hay không…”
Trầm mặc trong chốc lát, Tả hộ pháp đột nhiền trầm giọng mở miệng.
“Nếu như có sai lầm, tình hình hiện nay như vậy…” còn chưa nói xong, Hữu hộ pháp đột nhiên hai mắt trầm xuống.
Hai người lần nữa liếc nhau một cái, Tả hộ pháp đột nhiên đứng phắt lên: “Đi, tôn nghiêm của Vương tôn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm.”
Lời vừa nói ra, hai thân hình chợt lóe một cái, ra khỏi phủ Tả hộ pháp.
Lá thu vô tâm, cỏ thơm vô tình.
Gió mát lạnh, không thấu xương, nhưng lại xuyên tim.
Trên cấm địa Minh Đảo gió đổi mây vờn, nơi này cả trăm năm qua cũng chưa từng tụ tập nhiều người như vậy, khắp nơi chật ních đều là người.
Trên mặt đất đen như mực, đứng yên đó là những dân chúng xông đến từ khắp nơi trên Minh Đảo.
Ngay hàng thẳng lối, lợi kiếm giơ cao.
Lóe lên ánh sáng trong gió thu lạnh lẽo, sát khí băng lãnh quanh quẩn khắp nơi.
Phía trước hố sâu ở cấm địa.
Tất cả người của Thánh điện cầm kiếm trong tay, áo bào trắng đung đưa trong gió, đứng thành một hàng.
Sự xơ xác âm trầm đó, khiến cho người ta không rét mà run.
Thánh điện, tất cả người ngựa cùng xuất thủ.
Mà trước mặt bọn hắn.
Tộc trưởng Liên Phi của Liên gia và Âu Dương Xuất Trần của Âu Dương gia dẫn đầu các thế gia trên Minh Đảo, sau bọn họ là vô số người dân Minh Đảo.
Tại nơi này kiếm đối kiếm.
Hai bên chỉ cách nhau một trượng, giương cung bạt kiếm.
“Tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không để ý đến quy củ của tổ tông, bất kính với Thánh điện, dùng vũ lực xông vào.”
Liên Phi vẻ mặt giận dữ và lạnh lùng.
Trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào hộ vệ Thánh điện.
“Các ngươi còn biết kính Thánh điện?
Tự tiện xông vào cấm địa, xem nhẹ mệnh lệnh Thánh điện, uy hiếp hộ vệ Thánh điện, dựa vào tội như thế thì các người có chết một trăm lần cũng không đủ tạ tội.”
Giọng nói lạnh băng vang lên, đứng đối diện với Liên Phi chính là nam tử quỳ trước mặt Thánh Tế sư trong Thánh điện.
“Thánh điện, đừng lấy Thánh điện ra uy hiếp.
Thánh điện các ngươi rốt cục đã làm gì, thì trong lòng các ngươi tự hiểu, lần này, chúng ta chính là một vạch trần bộ mặt của các ngươi.
Một lũ các ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng.”
Sắc mặt Liên Phi tương đối khó coi.
Nếu là những người bình thường khác nhìn không ra cái gì, nhưng hắn vừa tiến vào cấm địa là có thể nhìn thấy dấu vết nơi này đã bị đốt cháy, hoặc là dấu vết sau khi hủy thi diệt tích.
Những dấu vết này, đó đều là…
Đây tuyệt đối không phải chuyện mà Thánh điện tượng trưng cho quang minh có thể làm.
Vì vậy, lúc này nhìn thấy Thánh địa dốc toàn bộ lực lượng đứng trước hố sâu kia ngăn cản bọn họ.
Một tia hi vọng còn sót lại của Liên Phi cũng đã biến mất.
Phía sau bọn chúng, mặc dù hắn còn chưa nhìn thấy hố sâu đó nhưng không cần nói cũng biết rồi.
“Toàn bộ việc chúng ta làm đều có ích đối với tất cả dân chúng Minh Đảo…”
Thanh âm lạnh như băng phá vỡ trời đất, lời lẽ hợp tình hợp lí.
Âu Dương Xuất Trần đi theo sát Liên Phi, thấy vậy nhìn lướt qua đối phương, đột nhiên ngửi một cái, sắc mặt trong nháy mắt khẽ biến.
“Không đúng, có mùi dầu hỏa từ nơi đó truyền đến.”
Sắc mặt Âu Dương Xuất Trần trầm xuống, nhỏ giọng nói với Liên Phi.
Liên Phi vừa nghe hai mắt liền trừng lớn, hướng đó là nơi cái hố sâu.
Liên Phi bi phẫn tức giận, tiếng thét kéo dài đó khiến cho mọi người Minh Đảo theo sát phía sau hắn rõ ràng thất sắc.
“Liều mạng, liều mạng với bọn chúng…”
“Vượt qua, nhất định phải thấy, nhất định phải…”
“Tiến lên…”
Trong giọng nói bi phẫn của Liên Phi, dân chúng Minh Đảo cũng bộc phát.
Hộ vệ Thánh điện ở đối diện thấy không thể kéo dài thời gian được nữa, nam tử dẫn đầu lớn tiếng quát lạnh nói: “Không tuân thủ mệnh lệnh của Thánh điện, mạnh mẽ xông tới cấm địa, giết không tha.”
Tất cả trường kiếm trong tay hộ vệ Thánh điện giương lên, sát khí đó vô cùng dữ tợn.
Người của Liên Phi ở đây tuy nhiều, nhưng những cao thủ thì đã sớm tiến vào những chỗ khác của cấm địa, đi tìm tên phản đồ Âu Dương Vu Phi.
Tới đây cũng chỉ là dân thường hoặc cao thủ bình thường.
Đây làm sao có thể là đối thủ của hộ vệ Thánh điện là tinh anh trong tinh anh được.
Ý nghĩ trong đầu vừa hiện ra, Liên Phi liền cắn răng một cái, gầm lên giận dữ: “Liều mạng.”
Liều mạng, cho dù tử thương vô số cũng nhất định phải tận mắt nhìn thấy cái hố đó, nhất định phải tận mắt xác định nó có tồn tại hay không.
“Liều mạng…”
Vô số người đáp lại, trường kiếm, đại đao, song kiếm, thậm chí có dân thương huơ huơ dao thái thịt, cầm cuốc, chen chúc liền vọt lên phía trước.
Cho dù có chết, cũng muốn nhìn đến cùng.
Lợi kiếm lóe sáng, mắt thấy trận hỗn chiến hết sức căng thẳng.
Phía sau hộ vệ Thánh điện, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên cao.
Trong đất đen, gió thu lạnh lẽo, khoe ra hình dáng xinh đẹp.
“Không tốt, bọn chúng muốn hủy hết thi thể…”
“Bọn chúng muốn hủy chứng cứ…”
“Mau, mau, bọn chúng động thủ rồi…”
“…”
Tư thái điên cuồng liều mạng ngưng đọng lại một chút, bỗng nhiên vô số dân chúng Minh Đảo bên cạnh Liên Phi chấn kinh, sau đó điên lên.
Thánh điện muốn đốt những hài cốt kia, muốn đốt…
Không thể, tuyệt đối không để cho bọn chúng hủy diệt, không thể…
“Mau, xông lên a…”
“Giết bọn chúng… Hả…”
Sự điên cuồng mới được dồn nén và quanh quẩn trong lồng ngực vô số người, nhưng vẫn chưa đợi bọn họ liều mạng xông lên, chống lại hộ vệ Thánh điện.
Ánh lửa đột nhiên xông thẳng lên trời kia, chớp mắt lại được dập tắt.
Chỉ còn lại những làn khói trên bầu trời, bay theo gió thu, biến mất không thấy gì nữa.
Ánh lửa đến hung mãnh, đi thần bí.
Mọi người lập tức không khỏi ngây ra.
“Có chuyện gì xảy ra? Mau, đi xem một chút.” Nam tử cầm đầu hộ vệ Thánh điện sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Đột nhiên còn không đợi người Thánh điện xoay người đi tới, trong ánh mặt trời mùa thu, những bóng người màu bạc chậm rãi xuất hiện trước mắt dân chúng, phía sau những hộ vệ Thánh điện.
Một bộ trường bào màu bạc, một chiếc khăn lụa che mặt màu trắng.
Tư thái xinh đẹp, nhưng vô cùng tiêu điều lãnh khốc.
Đó là… một trong những gia tộc lớn của Minh Đảo, dấu hiệu của Ngân gia, đó là, Mị Dạ.
Liên Phi và Âu Dương Xuất Trần thấy vậy nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái, Ngân gia cũng tới, tam đại gia tộc trên đảo, đều tề tựu rồi.
Ngân gia vẫn luôn án binh bất động đã xuất thủ rồi, có phải nghĩa là, thế lực phía sau bọn họ… cuối cùng cũng động thủ rồi.
“Ở đây giao cho chúng ta.”
Mị Dạ đứng ở đầu hàng nghiêng đầu với Liên Phi và Âu Dương Xuất Trần, lạnh lùng chống lại tất cả hộ vệ Thánh điện.
Phía sau nàng, binh đoàn ngân giáp hiển hách uy nghiêm, sát khí đằng đằng.
“Đi.” Liên Phi thấy vậy, vung tay lên, lập tức bước nhanh về phía trước.
Vô số dân chúng Minh Đảo theo sát phía sau.
Bọn hộ vệ Thánh điện, lúc này bị binh đoàn ngân giáp giữ chặt, không thể nào ngăn chặn dân chúng Minh Đảo phía sau bọn họ đang điên cuồng xông đến.
Khẽ ra hiệu lệnh, tay Mị Dạ lạnh lùng vung xuống.
“Giết.” Binh đoàn ngân giáp phía sau xông lên, mục tiêu, tất cả hộ vệ Thánh điện.
Một cuộc chiến giết chóc, lại triển khai.
Mùa thu, hoàng hôn đỏ như máu, xinh đẹp mà làm cho con người khiếp đảm.
Hố sâu chứa hàng vạn đứa trẻ mới sinh, lộ diện trước mặt vô số dân chúng Minh Đảo.
Ở một góc nhỏ còn lưu lại dấu vết bị đốt trụi.
Đám người Liên Phi từng người đối diện với cảnh tượng trước mắt, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, vô cùng giận dữ.
Chân vô lực quỳ xuống bên cạnh hố sâu.
Gió thu thổi qua, thật giống như vô số đứa trẻ sơ sinh đang khóc nỉ non.
Đây là đời sau của Minh Đảo bọn họ, đây là con của tất cả bọn họ.
Tội ác này của Thánh điện, nguồn cơn của tội ác này.
“Không…”
Những tiếng gào thét thê lương liên tiếp vang dội khắp chân trời, người thấy rơi lệ, người nghe kinh tâm.
“Thánh điện, chúng ta và ngươi thề không đội trời chung…”
Cũng từ một nơi khác, vừa quay đầu nhìn lại, Âu Dương Vu Phi dừng lại một bước, hướng về sau nhìn lại.
“Sao vậy?” Lưu Nguyệt thấy vậy cũng lập tức dừng lại, nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi lắc lắc đầu, ngoáy ngoáy tai: “Không có gì, tai ta kêu một chút.”
Hắn sao lại vừa rồi nghe thấy tiếng thét gào bi thương giận dữ của vô số người chứ.
Nhìn thấy mấy người Lưu Nguyệt không có gì khác thường, xem ra chắc là hắn nghe nhầm mà thôi.
“Khoảng hai dặm trước mặt, chính là cửa ải thứ ba rồi, mọi người cẩn thận.”
Dừng lại một chút, Âu Dương Vu Phi xoay người tiếp tục nhanh chóng mà đi.
Mấy người Hiên Viên Triệt gật đầu, không nói nhiều, trực tiếp đi theo.
Dọc đường đi, Âu Dương Vu Phi, Linh Ngọc và Ly Lạc đã nói hết tình hình cửa ải thứ ba.
Cửa thứ ba không giống với hai cửa trước, được thiết lập bài trí bao quanh cả Minh Đảo, giống như hai vòng tròn.
Cửa ải thứ ba này chỉ có một điểm.
Tất cả những đường đi từ Minh Đảo tới đây, toàn bộ hội tụ tại một điểm.
Đây chính là cửa ải thứ ba, vạn tông quy nhất (tất cả tập trung về một điểm).
Chỉ có đi qua nó mới có thể tiến vào Bích Tinh cung ở phía sau.
Con đường nhỏ hai mươi dặm này Âu Dương Vu Phi thường hay đi qua.
Đây đã là thuộc trung tâm của Minh Đảo.
Dựa theo sự phân chia quý tộc và dân thường trên Minh Đảo.
Hai mươi dặm này, chính là của Vương tộc Nạp Lan của Minh Đảo, cùng tam đại thế gia, Âu Dương gia, Ngân gia, Liên gia, là nơi ở của tứ đại gia tộc.
Nơi đây tràn đầy không khí quý tộc, nhưng lại không náo nhiệt bằng cửa ải thứ hai.
Hoa nở như gấm, càng gần đến cửa ải thứ ba, con đường này càng có nhiều hoa nở rộ màu sắc sặc sỡ.
Các loại cực phẩm trân quý cũng xuất hiện và phát triển ở chỗ này.
Tùy tiện lấy một đóa, đem nhập vào Thiên Thần Trung Nguyên, cũng có thể được mua với giá trên trời.
Đến nơi này rồi, bắt đầu chuẩn bị gặp kẻ thù.
“Xèo.” Ly Lạc rải xuống một nắm cát vàng, những đóa hoa tươi nở rộ hai bên đường lập tức héo khô, mùi thơm trong không khí lập tức phai đi.
“Bày hoa trận trước mặt ta, dẹp.”
Lại rải một nắm, những đóa hoa tươi tiếp tục khô héo, tạo thành một con đường men theo đó mà đi tới tận cuối cùng.
“Bày ra Ma Quỷ Hoa ở trước mặt Độc tôn thật đúng là không biết tự lượng sức, nhưng mà, ngươi tốt nhất cũng nên lưu lại cho ta vài đóa hoa, ta trồng rất cực khổ.”
Trong tiếng khinh miệt của Ly Lạc, một giọng nói bình thản vang lên, từ cuối con đường phía trước truyền đến.
Tiếng nói rất nhẹ, nhưng lại ngăn cản động tác của Ly Lạc.
Nhìn lướt qua chỉ còn lại mấy đóa Ma Quỷ hoa, cho dù hương hoa này có thể tổn hại đến thần kinh con người, độc chết bất kì người nào hít phải hương hoa trong một khắc đồng hồ.
Chẳng qua mấy đóa hoa còn lại này cũng không đủ tạo thành uy hiếp.
Lập tức Ly Lạc cười hì hì nói: “Được, để lại cho ngươi mấy đóa.”
Vừa tăng nhanh cước bộ, liền cùng Linh Ngọc đi tới.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi phía sau thấy vậy, liếc nhìn nhau một cái, chậm rãi đi tới.
Cuối con đường, giữa màu xanh núi đồi.
Một cung điện kiến trúc nguy nga, đứng sừng sững trước mắt mấy người họ.
Không giống sự hùng vĩ huy hoàng của những cung điện bình thường, mà mang theo một chút thanh tú, một chút phiêu dật.
Mà đang ở trên bậc thanh Bạch ngọc cao cao trước cung điện.
Một người mặc trường bào màu bạch kim nhạt lẳng lặng đứng đó.
Tóc đen tung bay, thoạt nhìn không giống như Linh Ngọc, Ly Lạc hai người trấn thủ ở cửa ải một và hai, là một người bình thường.
Mặt mày thanh tú, thật xuất trần và cao quý.
“Người trấn thủ cửa thứ ba, Âm tôn.”
Khi nam tử đó nhìn thấy mấy người Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt, chậm rãi giơ tay, hướng mấy người Lưu Nguyệt thản nhiên nói: “Hoan nghênh các người đến đây.”
Tiếng nói nhàn nhạt mang theo sự thanh nhã, nghe như là đang lẳng lặng đứng ở cửa chờ bạn bè đến chơi, chứ không giống như hai bên đối đầu không chết không được.
“Đã quấy rầy rồi.” Âu Dương Vu Phi khẽ vuốt cằm.
Âm tôn thấy vậy gật đầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, hoàng hôn như lửa sắp biến mất: “Ngày mai lại tới, hôm nay các ngươi không qua được.”
Tiếng nói nhàn nhạt nói ra, chứ không phải là xem thường và tự đại.
Trước khi chiến đấu lại cho địch nhân lời khuyên.
“Không cần.” Âu Dương Vu Phi xem xem sắc trời, khóe miệng đột nhiên cười một tiếng, trực tiếp cự tuyệt.
“Ngươi điên rồi, hôm nay trời đã tối, hiện tại các ngươi xông lên, không phải là tự tìm cái chết sao.” Ly Lạc cau mày.
“Vậy cũng chưa chắc.”
Lưu Nguyệt cười cười, đối mặt Âm tôn, đối phó với hắn, nàng có vũ khí bí mật.
“Đã như vậy, thế thì lên đi.”Âm tôn thấy vậy cũng không nói nhiều, bình thản như cũ.
Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi liếc nhau một cái, liền cất bước đi vào phạm vi thế lực của cửa ải thứ ba.