Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 171



Thư Nhã Phù cười nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của con mình, tưởng tượng khi lớn lên sẽ trở thành cô gái như thế nào, nhưng nghĩ xong, nàng lại cảm thấy chạnh lòng và lo lắng. Qua một thời gian, ngày mà mọi người chờ mong đã đến. . Cuối cùng cũng đến Phù Phong đảo, xa xa nàng có thể thấy bờ biển đảo Phù Phong .

"Thật sự đã đến! Cuối cùng cũng đã đến, không còn phải trải qua cuộc sống lênh đênh trên biển cả nữa rồi."

Lãnh Nguyên Hồng vui mừng kêu lên.

"Ngươi cũng chơ nên mừng vội, thời gian tới mọi người cũng không rãnh chăm lo cho ngươi đâu, tốt nhất nên tự mình bảo vệ mình."

Lâm Tuyết Nhi cười cười. Liếc nhìn Nam Cung Thần, thời gian trên biển lâu như vậy, cũng giảm bớt nhuệ khí mấy phần.

"Sau khi mọi người lên đảo, ta sẽ đưa các ngươi đến dịch quán nghỉ ngơi, trên đảo có nhiều quy tắc, ta hi vọng các người không làm loạn hay phạm phải quy tắc nào, nếu vi phạm thì mọi người sẽ tự chịu trách nhiệm!”

"Ông trời của tôi ơi, cuối cùng cũng đến rồi, không cần phải trôi lênh đênh trên biển nữa, ta ói sắp không còn gì để ói nữa rồi!." Thư Nhã Phù được Nam Cung Thần dìu ra, nhìn đường ven biển ở xa xa, nở nụ cười.

Thời gian gần đây, không biết có phải do mang thai hay không, mà nàng bị nghén khi ngửi được mùi cá, mất ngủ, hơn nữa chỉ cần song lớn một chút, thuyền nghiêng một chút nàng lập tức ói không ngừng, chyện này làm nàng vô cùng khổ sở trong thời gian qua.

"Mẹ, sắc mặt của người không được tốt cho lắm!"

Thư Vũ Trạch lo lắng nhìn mẹ mình, dạo gần đây mẹ ăn cái gì cũng ói, cảm giác ốm đi rất nhiều, làm con sao có thể không lo cho được.

"Xèo xèo chi!" Bạch Cầu ngồi trên vai Vũ Trạch cũng liếc mắt nhìn Nhã phù mấy cai, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, gần đây Thư Nhã Phù ốm đi mấy phần.

"Sắp đến đất liền rồi, Nhã Phù, nàng vào trong nằm một chút đi, đừng đứng ngoài này nữa, gió lớn sẽ cảm lạnh đấy!"

Nam Cung Thần nhìn sắc mặt nàng không được tốt, vô cùng thương xót, đau lòng, lặp tức cởi áo choàng ra khoác lên người nàng.

Lúc nào trong mắt Nam Cung Thần cũng chỉ có Nhã Phù, với người khác luôn bày ra cái mặt lạnh băng, còn với Thư Nhã Phù thì khuôn mặt hớn hở, khó trách mọi người nói tính tình Tề vương cổ quái.

"Chàng đó, không cần lo lắng cho thiếp như vậy...thiếp đã tốt hơn rất nhiều, huống chi cũng sắp lên đất liền rồi! Chàng nói mẹ thiếp sẽ là người như thế nào?"

Thư Nhã Phù cười quay đầu nhìn Phù Phong đảo ở phía xatrong mắt đầy vẻ chờ mong và có chút khẩn trương, đáy lòng cực kỳ phức tạp.

"Có quan hệ gì, thế nào thì cũng biết, đến lúc đó chúng ta ở trên đảo tử một thời gian, chờ thân thể nàng tốt hơn rồi mới quyết định có về hay không, nếu như vẫn không tốt hơn chúng ta se ở nơi này sinh đứa bé ra, nàng cảm thấy như thế nào?" Nam Cung Thần ôm chặt lấy nàng, sợ gió biển làm nàng bị cảm lạnh, dịu dàng nói.

" Được, tranh đoạt thánh nữ gì kia thiếp không để ý chút nào, thiếp đến đây chỉ muốn gặp người, cũng muốn đứa bé sinh ra một cách bình an." Thư Nhã Phù cười cười, dựa vào ngực Nam Cung Thần, nhìn đường bờ biển đằng xa, đáy lòng có chút vui mừng.

"Vũ Trạch, chờ khi đến đảo, ta dẫn người đi chơi!" Lưu Ly đột nhiên chạy tới nói với Vũ Trạch

Lôi kéo cậu nói, đôi mắt to tròn háo hức.

"Được đấy!" Thư Vũ Trạch nhếch miệng cười một tiếng, một lời đáp ứng.

Nhìn hai đứa bé cười đùa hồn nhiên, đáy lòng Thư Nhã Phù không nhịn được nở nụ cười, quay đầu nhìn Nam Cung Thần.

Chỉ thấy anh nhìn mình dịu dàng, đáy lòng đầy nhu tình.

"Xem ra chúng ta sắp có nàng dâu nhỏ rồi!" Thư Nhã Phù cười cười núp trong ngực hắn, nhỏ giọng nói.

"Rất tốt!" Nam Cung Thần giương mắt liếc nhìn hai đứa bé đang được người ta bàn luận kia,

Miệng cũng cười theo, hơn nữa nghe Nhã Phù nói nhỏ ở bên tai, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt lưng nàng.

Đi lên Phù Phong đảo, cảnh sắc thật đẹp, mọi nhìn được mở mang tầm mắt, khi vừa đặt chân lên đảo nàng đã thấy rất thích nơi này, nhìn đông nhìn tây, mọi vật ddeuf lạ và chưa từng được nhìn thấy trên đất liền.

"Hoan nghênh mọi người tới Phù Phong đảo! Ta đã sai người dọn dẹp dịch quán cả rồi, mọi người yên tâm, sau khi đến dịch quán là có thê nghỉ ngơi. Ba ngày sau sẽ tiến hành tranh cử vị trí Thánh nữ! Hi vọng mọi người nghỉ ngơi thật tốt, tùy ý đi lại, nhưng có một số nơi không cho phép tiến vào, hi vọng các người chú ý." Nói xong liền đi, đợi đến khi tất cả đều đâu vào đấy, Thư Nhã Phù cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, chắc có lẽ do thai nghén nên mói như vậy, giờ thì tốt hơn nhiều rồi.

"Nam Cung Thần, thiếp muốn đi dạo một chút, chàng đi theo thiếp!" Sau khi ăn no, Thư Nhã Phù nửa nằm ở trên nệm mềm nhưng tất cả lòng dạ đều đặt ở bên ngoài, muốn đi nhìn chung quanh.

"Được! Ta đi với nàng!" Nam Cung Thần cười sủng nịnh, tất cả đều theo ‘Như Lai’.

Kể từ khi nàng mang thai, hắn cảm giác Thư Nhã Phù cười giống như một đứa bé, làm cho hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Cũng không biết đi như thế nào, Thư Nhã Phù cảm giác bọn họ đã đến được chỗ ở non xanh nước biếc vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn đang đứng dưới gốc cây nở hoa màu hồng phấn, ngửi hương hoa nở làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.

"Suy nghĩ đến đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau!" Một giọng nói êm ái dễ nghe lại đi đột nhiên vang lên

"Lần đó ta đi, đến nay đã được hai mươi năm rồi." Một giọng nói của nam nhân khác vang lên, nhưng nghe có chút quen thuộc.

Thư Nhã Phù ngước mắt nhìn Nam Cung Thần, không biết cô gái kia là ai nhưng thật dễ nghe, cũng rất bất ngờ khi nghe được giọng nói của lão đầu tử kia, không biết tại sao hắn lại ở chỗ này.

Ở nơi này có thể nghe được giọng nói của lão đầu tử kia.

Ánh mắt Nam Cung Thần khẽ híp một cái, ngược lại Thư Nhã Phù ở bên cạnh lại có bộ mặt vô cùng hứng thú. Lập tức xoay người ôm Nhã Phù nhảy lên cao, ngồi trên một cành cây lớn và có thể che khuất hai người, tầm mắt nhìn thẳng chỗ tảng đá lớn, vừa đúng thấy được hai người kia.

"Chớ nói chuyện, võ công sư phụ nàng không thấp!" Thư Nhã Phù vừa định mở miệng nói, âm thanh Nam Cung Thần truyền tới bên tai.

Lại mất hồn,Thư Nhã Phù biết hắn có chừng mực, lập tức khẽ gật đầu một cái, lại nhìn phía dưới lần nữa, vừa đúng lúc hai thân thể bên dưới ngừng lại. Chỉ thấy lão gia đã khôi phục hình dáng nam nhân rồi, khỏi phải bộ dạng yểu điệu thướt tha của Trình Mộng Nhi nữa. Lại nhìn không ra hắn là một lão già gần năm mươi, lão già bão dưỡng rất tốt, nhìn tới nhìn lui cũng tháy chỉ gần ba mươi mà thôi.

Nhưng Thư Nhã Phù cũng không quên quan sát nữ nhân bên cạnh lão già. Nữ nhân đó dùng khăn che mặt, nhưng khí chất toát lên rất tao nhã.

Vừa đến Phù Phong đảo đã đi tìm nữ nhân này, Thư Nhã Phù nhận ra nữ nhân này rất có thể là mẹ của mình.

"Thì ra là lão già và mẹ thật sự có quen biết nhau!" Thư Nhã Phù cười đáy lòng âm thầm nghĩ tới.

Ánh mắt lại rơi vào trên người người phụ nữ kia

"Con gái của nàng, Nhã Phù cũng đến rồi, hiện giờ là tề vương phi. Năm đó ta bỏ thuốc hai người bọn họ, để bọn nó có mối liên kết với nhau, có lẽ nàng sẽ trách ta, nhưng đây là điều duy nhất ta có thể làm được. Đủ xứng với Nhã Phù đấy! Hơn nữa con trai của nàng cũng rất thông minh đấy. Y thuật của ta, có thể nói nàng đều học được, hơn nữa tính tình cổ quái nghịch ngợm cũng giống như phụ thân nàng, như vậy nàng có thể yên tâm. Một nhà ba người bọn họ cũng rất hạnh phúc!"

Giọng nói Lão già nhỏ dần, có thể đang suy nghĩ đến vấn đề nào đó, than một tiếng.

Nam Cung Thần không có phản ứng gì nhiều, hiển nhiên hắn đã biết trước được mọi việc. Trước đây nàng chỉ cho rằng mẹ mình và lão già là bạn tri âm, nhưng không ngờ hai người bọn họ lại có tình cảm với nhau. “Nhã Phù như thế nào, có tốt hay không? Con bé đã có con rồi sao? Muội. . . . . . Huynh nói muội nên làm thế nào, con bé có chịu nhận muội hay không?" Nói đến Nhã Phù và Trach Vũ, Trình Nhu càng gấp gáp, hình như còn có vài phần mong ngóng, giọng nói cũng khẩn cấp hơn mấy phần. "Nhã Phù rât tốt, bất cứ lúc nào nào cũng có thể đi gặp nàng ấy, nàng ấy rất thông minh, nhất định sẽ chịu nhận nàng, lúc trước nàng quay rở về Phù Phong đảo cũng là chuyện bất đắc dĩ.”

"Muội không ở bên cạnh Nhã Phù nhiều năm như vậy, cũng không ở bên người chăm sóc con bé, nếu con bé không chịu nhận muội cũng là chuyện bình thường, nhưng chỉ vừa nghĩ đến chuyện như vậy thôi, muôi cảm thấy rất đau lòng." Giọng nói Trình Nhu mang theo mấy phần run rẩy, còn có mấy phần xuống thấp.

Thư Nhã Phù cúi đầu, cố ý che lại đôi mắt đã ngấn lệ của mình! Nam Cung Thần như hiểu được điều gì đó, nhẹ bay lên, mang nàng trở lại phòng, "Nhã Phù, nàng sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Nam Cung Thần lo lắng hỏi. "Thiếp không sao, Nam Cung Thần, thiếp rất vui, thiếp thấy thiếp không bị bỏ quên, không bị lãnh quên!" Thư Nhã Phù cười nhưng đôi mắt vẫn ngấn nước, nhưng mà trên mặt lại đi mang theo mỉm cười thỏa mãn hạnh phúc, Nam Cung Thần đưa tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên gương mặt nàng.

Sáng sớm hôm sau, khi Thư Nhã Phù ăn xong, thấy Trình Nhu xuất hiện sau lưng Vũ Trạch, không cầm được lặng yên tại chỗ.

Thấy Vũ Trạch vui vẻ đi vào cùng Trình Nhu, người nữ nhân kia lại có chút rụt rè, nhưng lại có chút quen thuộc, đáy lòng nàng đầy mong đợi cũng tràn đầy kích động.

"Nhã Phù, ta. . . . . . Ta là mẹ con!" Trình Nhu lên tiếng nói, âm thanh cũng mang theo run rẩy.

Nước mắt đột nhiên chảy xuống, Thư Nhã Phù người vừa tới, nước mắt lại đột nhiên tuôn ra, nhưng tỏng đó chứa đựng cả cảm giác vui mừng và tức giận. Nhưng có lẽ nàng ta có nỗi khổ tâm riêng, nên mới có thể bỏ mình đi! Khóe môi Thư Nhã Phù chậm rãu nâng lên, lộ ra nụ cười nhạt, nhàn nhạt nói ra một chữ “Vâng!”. Một chữ vô cùng đơn giản nhưng thiếu chút nữa làm cho Trình Nhu kích động chảy nước mắt, đưa tay lên bịt miệng. Một chữ “Vâng!” như đợi đã hai mươi năm, cũng thua thiệt hai mươi năm, như chưa bao giờ nghĩ tới "Nhã Phù!" Trình Nhu kích động tchạy tới trước mặt Nhã Phù, khuôn mặt hớn hở tươi cười, cả hai người không ngừng rơi nước mắt.

"Cha, đây là bà ngoại của con sao, lần đầu gặp đấy!" Thư Vũ Trạch đi theo Tề vương, nhỏ giọng nói thầm. Nam Cung Thần híp mắt nhìn con trai bên cạnh, lại nhìn Nhã Phù, không nhịn được nở nụ cười

"Vương gia, cha không cần cười như vậy, còn có mẹ nữa; con là đứa trẻ sắp bị bỏ rơi, huống hồ không bao lâu nữa mẹ sẽ sinh một tiểu muội muội hoặc đệ đệ để vui chơi cùng con đấy, hừ!”

"Cái tên tiểu tử này!" Nam Cung Thần không nhịn được cười nói.

Hai người phụ nữ bên kia khóc đủ cũng chịu tách ra.

Thư Nhã Phù cũng không nhịn được, chạy đến trước mặt hai cha con nói: “Con trai, đây là bà ngoại con!"

Lập tức Vũ Trạch gọi một tiếng bà ngoại bằng cái giọng non nớt trong trẻo, ngọt ngào vô cùng. Làm cho người ta cảm thấy thật yêu thích.

Trình Nhu khẽ gật đầu một cái, nhìn Nam Cung Thần, trong lòng đoán chắc hắn là Tề vương gia, chồng của con gái mình. Dáng dấp cũng không tệ, nhìn thấy hắn có thể đoán hắn một lòng một dạ thương yêu con gái mình.

Mà đối với việc Nhã Phù đang mang thai, Trình Nhu càng lo lắng, chỉ sợ Nhã Phù làm chuyện gì đó gây tổn thương cho mình cũng như cháu ngoại.

“Nhất định phải sinh đứa nhỏ trên đảo, còn chuyện Thánh nũ gì đó con không cần quan tâm.”

Biện pháp, xưng ngột nhìn này cá dáng vẻ t không phương vẻn vẹn, dù sao cảnh sau khô kế cũng thiếu cửu nga này thập nha đầu làm, nha còi hai bề ngoài trên đảo này thật tốt dưỡng thai, mười tháng sau linh ta toàn bộ một trắng trẻo mập mạp tJ'j toàn bộ bối ra ngoài. Trình nhu khuôn mặt kích động.

Mà cũng không cần người khác nói, Thư Nhã Phù cũng không có ý định đi tham gia cuộc thi tuyển chọn thánh nữ gì đó. Bởi vì đang mang thai nên thân thể yếu đi rất nhiều, Nam Cung Thần cũng lo lắng nên suốt ngày đều ở bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng.

Nghe nói cuộc tuyển chọn Thánh nữ có sáu thí sinh, trong vòng mười ngày sau cuộc thi sẽ rời đảo, những người rời đảo sẽ được truyền thụ bí kíp võ công nên việc trở thành cao thủ sao khi trở về là chuyện có thể giải thích được, đã rõ ràng hơn rồi.

Ở trên đảo năm tháng, yên yên bình bình trải qua cuộc sống an nhàn, cũng gần đến ngày Thư Nhã Phù hạ sinh.

Bảy tháng sau. . . . . .

Tề vương Đông Ly quốc cùng Tề vương phi hạ sinh một tiểu quận chúa trên đảo Phù Phong, đặt tên là Nam Cung Bối Bối, Thư Vũ Trạch cũng đổi tên thành Nam Cung Vũ Trạch. Mà nghe nói tiểu thế tử rất bất mãn với tên mới của minh, nói là tên Thư Vũ Trạch dễ nghe hơn nhiều.

"Ai, tiểu nha đầu này không ngờ lại đáng ghét như thế, lại đòi ăn nữa rồi, đoán chừng lại giới rồi."

Trình Nhu ôm Nam Cung Bối Bối đã được một tháng, khuôn mặt vui vẻ cười chọc bé.

Mà Thư Nhã Phù cười nhìn phía đông, cả người được Nam Cung Thần ôm vào trong ngực

Vừa nghiêng đầu vừa nói:

“Cám ơn người đã cho con đến thế giới này!”

Rồi quay sang nói với Nam Cung Thần: “Thiếp yêu chàng!"

"Ta cũng yêu nàng!"

Nhã Phù cười, Nam Cung Thần trong lòng nghĩ, ta càng phải cảm ơn nàng, Cảm ơn nàng đã cho ta cơ hội tiếp xúc với ánh mặt trời, cảm ơn nàng đã đồng ý trở thành vương phi của ta, cảm ơn nàng đã sinh hai đứa con cho ta!! Cảm ơn nàng để cho ta yêu nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.