Vương Phi Báo Thù

Chương 7: Chương 7




Hôm sau Lưu Yên Nghiên ngồi trên ghế cho Nhuỵ Nhi chải tóc.

“ Tiểu thư, hôm nay người! ” Nàng ấp úng hỏi.

“ Hôm nay ra phố, nhớ đem theo ngân lượng “ Nàng nói.

“ Vâng” Nhuỵ Nhi tuân theo, nàng không biết tại sao tiểu thư lại quyết định như vậy, nhưng nàng tin tưởng tiểu thư.

“ Đi thôi” Nàng đứng dậy đi ra cửa.

Hai người theo cửa sau đi ra ngoài, Lưu Yên Nghiên đi dạo quanh khu phố, nàng đi vô một tiệm ăn vắng khách.

“ Cô nương mời vào, mời vào “ Chủ quán vui vẻ chạy ra nói.

“ Ta không vô ăn “ Nàng lạnh nhạt nói.

“ Vậy! cô nương “ Hắn ngạc nhiên.

“ Ta muốn mua tiệm của ngươi “ Lưu Yên Nghiên bình thản nói.

Nhuỵ Nhi trố mắt nhìn nàng, chủ tiệm cũng há to miệng.


“ Cô! cô nương không nói giỡn đi “ Hắn lấp bấp nói, không phải hắn già rồi nên nghe nhầm chứ, nữ tử này muốn mua lại tiệm của hắn sao.

“ Ta không nói giỡn “ Nàng lạnh tanh trả lời.

“ Cô nương, ta khuyên cô một câu, tiệm ta lâu năm chưa từng đông khách, cô đừng dại dột, ta cố gắng lắm để kiếm tiền nuôi sống bản thân thôi.

” Hắn cố gắng khuyên nhũ nàng.

“ Ta chỉ hỏi ngươi là bán hay không? Đừng nói nhiều “ Nàng nhăn mi lạnh nhìn hắn.

“ Ta.

.

” Chủ tiệm do dự.

Lưu Yên Nghiên liếc qua Nhuỵ Nhi, nàng ta hiểu ý nàng nên lên tiếng “ Tiểu thư ta đã quyết, đừng do dự, đây là tiền “
Nhuỵ Nhi đặt xấp ngân lượng lên bàn, chủ tiệm trố mắt ra nhìn, nhiêu đây thật nhiều so với tiệm hắn.

“ Ý của ngươi?” Lưu Yên Nghiên nhìn hắn hỏi “ Hay ngươi chê không đủ?”
“ Không không, quá đủ quá đủ” Hắn vội gật đầu nói.

“ Được, làm giấy tờ chuyển tiệm cho ta” Nàng muốn việc gì cũng nhanh chống.

“ Vâng vâng, ta làm liền “ Hắn vội chạy đi.

Sau khi mua tiệm ăn nàng đi sang chỗ bán y phục, cũng trao đổi y chang như vậy.

“ Tạm thời là như vậy “ Lưu Yên Nghiên cười khẽ.

“ Tiểu thư, người mua những tiệm ấy làm gì? “ Nhuỵ Nhi khó hiểu hỏi.

“ Ngươi từ sẽ biết “ Nàng nhẹ nhàng vừa bước đi vừa nói.

“ Nhuỵ Nhi, đi ăn thôi” Lưu Yên Nghiên đi vô một tửu lâu kế bên đường, từ sáng nàng đi sớm chưa kịp dùng bữa sáng.

Thức ăn được dọn ra, hai người bắt đầu dùng bữa.

Lưu Yên Nghiên nhìn món ăn trên bàn, sau này nàng sẽ đem các món ăn tại hiện đại về cổ đại này.

Trên lầu, Long Minh Kha nhìn xuống dưới bàn nàng.


“ Tam Ca, sao vậy?” Long Minh Vũ theo mắt hắn nhìn xuống, đôi mắt mở to kinh ngạc.

“ Sao nàng lại ở đây?”
“ Vũ, Vương Phi của ngươi, ngươi không phải nên biết sao?” Hắn lạnh lùng nói mắt vẫn nhìn hướng nàng.

“ Nàng ta chưa xin phép đệ đã tự tiện ra phủ “ Long Minh Vũ đứng dậy đi xuống chỗ Lưu Yên Nghiên.

“ Vương Phi của ta có vẻ nàng đang rất vui vẻ khi ở đây “ Long Minh Vũ đến bên cạnh nàng nói.

“ Vương! Vương Gia” Nhuỵ Nhi hoảng sợ rớt đôi đũa xuống dưới, làm sao bây giờ Vương Gia biết bọn nàng tự tiện ra khỏi phủ, vậy tiểu thư phải ra sao?
“ Ngươi không thấy sao lại hỏi?” Lưu Yên Nghiên đặt đũa xuống, lạnh nhạt trả lời.

Long Minh Vũ khựng lại một chút, khí chất này không phải Lưu Yên Nghiên nên có “ Vương Phi nàng nên đi cùng ta không phải sao?”
“ Ngươi trả tiền?” Lưu Yên Nghiên ngước lên hỏi hắn.

“ Đương nhiên “ Từ bao giờ nàng thành kẻ mê tiền như vậy?
“ Vậy đi thôi “ Có người bao sao nàng lại không đi.

“ À nhưng phải cho nô tỳ của ta ăn nữa “ Nàng chỉ vào Nhuỵ Nhi đang đứng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

“ Sao?” Long Minh Vũ nhăn đôi mi thanh tú, một nô tỳ mà ngồi ăn chung với chủ nhân sao? Khi nãy hắn thấy nàng ta ngồi chung với nàng đã rất là ngạc nhiên.

“ Không được sao?” Lưu Yên Nghiên lên tiếng.

“ Tiểu thư nô tỳ no rồi, là thật “ Đùa sao, kêu nàng ngồi chung với Thất Vương Gia? Nàng không nghẹn chết là may rồi.

“ Vậy em ăn tại bàn này đi, hắn sẽ trả nên đừng lãng phí” Nàng cũng không tiếp tục làm khó Nhuỵ Nhi.


Nàng lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

Bước lên trên lầu từ xa đã nhìn thấy Long Minh Kha lạnh lùng ngồi đó.

“ Sao vậy? Nàng vẫn không quên Tam Hoàng Huynh sao?” Long Minh Vũ cười nhưng trong lòng đột nhiên khó chịu.

“ Ta có nói vậy sao?” Nàng thản nhiên nói sau đó đi đến bên bàn ngồi xuống.

“ Chào Tam Vương Gia” Lưu Yên Nghiên lên tiếng như có lệ.

Long Minh Kha sửng sốt, trong mắt nàng không có say mê, không đau buồn, chỉ có thản nhiên như đối mặt với người lạ, lòng hẵn thoáng mất mác nhưng nhanh chóng trở về như cũ.

“ Chào Thất Vương Phi “ Hắn gật nhẹ đầu.

Long Minh Vũ nhìn qua hai người sau đó ngồi bên cạnh Lưu Yên Nghiên.

“ Nghiên Nhi, nàng muốn ăn gì?” Hắn vui vẻ hỏi nàng, giờ đây hắn đang rất hứng thú với Vương Phi của hắn.

Lưu Yên Nghiên nắm chặt đôi đũa, Nghiên Nhi sao? Xưng hô này làm nàng nhớ tới tên tối qua, hắn dám cướp nụ hôn của nàng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.