Chuyện Vương phi bên kia nhanh chóng tra được tin mới.
Sau khi Vương phi treo trên cổng thành bị hôn mê thì người sốt ruột nhất không phải tâm phúc của Vương gia, cũng không phải người hầu nào mà là một đầu bếp trong vương phủ.
Người kia nhìn chất phác trung thực, ít nói lại chịu khó. Vì hầu hạ Vương phi sinh con nên được tuyển vào phủ. Mấy ngày trước đã về quê, vừa trở lại liền nhìn thấy Vương phi bất tỉnh bị treo trên cổng thành.
Đám người hầu vốn đang xếp hàng ở đó chờ lãnh lương, nhưng người kia cũng không cần bạc mà xông ra ngoài bỏ chạy, cả sân người đều thấy rõ rành rành.
Vương gia nghe các tử sĩ báo cáo, trên mặt không lộ vui buồn mà chỉ sai nhốt người kia lại, sau đó mệt mỏi cho tất cả lui ra.
Đã ba ngày rồi hắn không nói năng gì với Trâu Tiểu An.
Từ ngày đó tan rã trong không vui, Trâu Tiểu An ôm con về phòng, ba ngày liền không thèm liếc hắn một cái. Thấy hắn từ xa liền đi vòng, nếu tránh không khỏi thì cúi đầu vội vàng đi qua, không thèm gọi một tiếng Vương gia, cho dù giả vờ ngoài mặt cũng chẳng buồn làm.1
Cũng không biết từ đâu lại giận dỗi như vậy, chẳng phải vẫn đang giả bộ làm tôi tớ từ nông thôn đến sao, thế mà đã bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với hắn rồi.
Vương gia vừa tức vừa nhịn không được nghĩ tới tên điên của hắn, từ hôm đó xác định Trâu Tiểu An chính là người mình nhớ mong thì hắn liền mượn danh nghĩa tiểu thế tử để sắp xếp chi phí ăn mặc cho Trâu Tiểu An. Giận thì giận nhưng vẫn lo người này vừa hết ở cữ chưa bao lâu đã không thấy tăm hơi, phiêu bạt lâu như vậy hại thân.
Vương gia đứng dậy, lông mày nhíu chặt.
Hắn gặp con mình chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ, dù Trâu Tiểu An có giận hắn thì cũng không thể cấm hắn gặp con được.
Chẳng phải ngày thường y luôn cằn nhằn mình phải ra dáng phụ thân, gần gũi bọn nhỏ nhiều hơn sao.
Cuối cùng Vương gia lấy hết dũng khí đi đến sân sau.1
Hắn nghĩ xem lát nữa gặp người kia phải dùng ngữ khí gì.
Không thể quá ôn hòa được, mình còn tức giận cơ mà. Nhưng cũng không thể quá hung dữ, mất công tên điên lại ghi thù với hắn.
Trong đầu Vương gia suy nghĩ loạn thất bát tao, đến khi đứng trước mặt Trâu Tiểu An lại cứng đờ.