Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi

Chương 4: Kiếm tiền không dễ



Tiểu thế tử không hề nể mặt cha hắn, tình cảnh hết sức khó xử.

"Đừng sợ đừng sợ, tiểu bảo bối đừng sợ." Trâu Tiểu An chỉ biết ôm tiểu thế tử lắc lư vỗ lưng, "Đây không phải người xấu, là cha mà."

Tiểu thế tử nghe không hiểu nhưng được vỗ về thoải mái, khóc mệt chỉ còn thút thít.

"Chỉ biết khóc, vô dụng."

Vương gia xụ mặt một đống, quả thực không nhìn nổi nữa, vừa thấy đứa nhỏ chảy nước miếng thì lập tức phiền lòng. Hắn đi mấy bước về phía Trâu Tiểu An rồi giơ tay ra.

"Đưa ta."

Cha con máu mủ tình thâm, cứ nghĩ tiểu thế tử chỉ cần được Vương gia ôm một cái thì chắc chắn sẽ nín khóc......

"Oa! Oa oa oa oa......"

Khóc càng to hơn.

Trâu Tiểu An liều mạng nhịn cười. Kính Vương cũng không phải lần đầu làm cha, con trai lớn đã cao đến eo, thế mà tay chân vẫn vụng về như vậy.

"Đừng khom lưng." Trâu Tiểu An nhìn thân thể nhỏ bé của tiểu thế tử bị cha ruột vác lên lưng mà đau đầu không thôi, "Trẻ con không được ôm như thế, ngươi ôm vậy nó không thoải mái đâu."

Kính Vương cứng đờ không dám động, hắn nào biết đứa nhỏ trong tay toàn thân đều mềm oặt, xương cốt cũng sờ không thấy, chỉ sợ lơ đễnh một chút liền bóp gãy.

Trâu Tiểu An hết cách đành phải đánh bạo dạy hắn.

"Để tay chỗ này, đúng rồi...... Đỡ lấy cổ nó, nhẹ một chút, tốt tốt tốt cứ như vậy. Dỗ dành nó đi, vỗ lưng cho nó......" Tiểu thế tử dễ chịu dựa vào ngực cha ruột từ từ nín khóc, Trâu Tiểu An cực kỳ vui mừng, "Vương gia không hổ là Vương gia, vừa dạy đã biết. Ngài nhìn xem, bây giờ tiểu thế tử có phải ngoan lắm không?"

"Nó...... sao cũng thích ngậm tay như anh nó vậy?" Ngón trỏ Vương gia bị hai bàn tay nhỏ của tiểu thế tử nắm lấy, nhét vào miệng bắt đầu mút, "Nó đói bụng rồi, sao không cho ăn no."

Lúc nãy Trâu Tiểu An đang định đút sữa, ai ngờ Vương gia xuất quỷ nhập thần tới đây nên làm y gián đoạn.

"Để ta đi lấy, ngài chờ một chút, sữa dê đang ngâm nước nóng cho ấm."

Trâu Tiểu An vội vã đi lấy sữa, nào ngờ khi y quay lại thì Vương gia đã ôm con ngồi trên ghế ngủ thiếp đi.

"Hơn nửa đêm không ngủ mà đi lang thang làm gì không biết." Trâu Tiểu An lầm bầm một câu rồi cẩn thận ôm tiểu thế tử ra khỏi ngực Vương gia, tiểu thế tử đói bụng đã lâu cũng không khóc mà ôm sữa dê ngoan ngoãn uống, tuyệt nhiên không để người lớn lo lắng.8

Nhưng người lớn lại rất đáng lo.

Trâu Tiểu An dỗ xong tiểu thế tử thì định đánh thức Vương gia nhưng lại thôi.

Người này hai mắt thâm quầng, khuôn mặt tuấn tú cũng lộ vẻ tiều tụy, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, y mà đánh thức e là không giữ nổi mạng nhỏ của mình.

Trâu Tiểu An khẽ hừ một tiếng.

Y nhón chân ra khỏi phòng, xuyên qua đình đài lầu các đến phòng Vương gia.

"Ai đó?" Hộ vệ cản y lại, Trâu Tiểu An cúi đầu xuống.

"Tiểu nhân là người chăm sóc tiểu thế tử, Vương gia yêu thương thế tử nên đêm nay tự mình chăm sóc, sai tiểu nhân về phòng lấy chăn mền Vương gia thường dùng đến."

Sau khi xét duyệt thân phận, Trâu Tiểu An mới được cho qua.1

Y vào sân, vòng qua cửa chính đằng trước để đi cửa hông, nơi này gần phòng ngủ Vương gia hơn, vừa vào cửa có thể tìm được ngăn tủ đựng chăn mền.

Trâu Tiểu An nhìn quanh, tìm một chiếc chăn tơ tằm mỏng rồi về lại chỗ tiểu thế tử.

Vương gia vẫn còn ngủ say, e là còn lâu mới tỉnh lại, Trâu Tiểu An lặng lẽ đắp chăn cho hắn rồi âm thầm rời đi.

Hầu hạ hai người này thật là mệt mỏi.

Kiếm tiền không dễ chút nào, ta khổ quá đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.