Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1034



Chương 1034

 

Phải một lúc lâu sau, hắn mới dần thích ứng hoàn cảnh xung quanh.

 

Thái y vô cùng thân thiết đến gần bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Uyên, thấy mạch tượng của hản không có gì kì lạ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Chu Khiết đứng đầu hàng, vừa thấy Mộ Dung Bắc Uyên nhìn mình, hắn ta đã vội vàng bước lên, hỏi: “Vương gia, ngài còn nhớ thuộc hạ không?

 

Mộ Dung Bắc Uyên ho nhẹ một tiếng, trong mắt hắn có hơi bất lực, đáp: “Nói nhảm gì đấy, sao bổn vương quên ngươi được”

 

Xem ra Giang Dương đã nói đúng, Mộ Dung Bắc Uyên nhớ hết mọi người, ngoại trừ Triệu Khương Lan.

 

Hắn quên sạch từ Triệu Khương Lan đến bất cứ người nào, vật nào có quan hệ mật thiết với nàng.

 

Chu Khiết nghĩ đến đây thì cảm thấy không cam lòng, hỏi: “Vậy, vương gia còn nhớ vương phi không?”

 

Ngoài cửa, Triệu Khương Lan đang dìu Mộ Dung Bắc Hải đi vừa đến một cây cột thì nghe được câu này, bước chân cũng dừng lại.

 

Nàng cẩn thận đứng ở nơi xa xa nghe ngóng. Cột nhà cao cao che đi phân nửa cơ thể của nàng, giống như muốn giấu nàng đi vậy.

 

Ánh mắt của Triệu Khương Lan lướt qua mọi người, nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

 

Sau mấy tháng Mộ Dung Bắc Uyên ở trong quan tài băng, da của hắn trở nên trắng trong như tuyết, đôi mắt đen tuyền lấp lánh, giống như một viên ngọc quý báu, tinh xảo đến mức khó tin.

 

Nàng vì một cái chớp mắt của hắn mà căng thẳng, hồi hộp nắm vành sau của xe lăn, nín thở chờ đợi câu trả lời của Mộ Dung Bắc Uyên.

 

Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên nghe hỏi đến vương phi thì hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Bổn vương không nhớ rõ”

 

Triệu Thanh Nghi mặc hoa phục đã được hạ nhân của Vương phủ chuẩn bị từ trước, cài trâm trân châu quý giá, trông vô cùng quyền quý.

 

Mộ Dung Bắc Uyên vừa nhìn đã biết đó không phải là cách ăn mặc của hạ nhân, mà trong ấn tượng của hắn thì không có hạ nhân nào giống như vậy.

 

“Chẳng lẽ nàng là vương phi?”

 

Triệu Thanh Nghi nuốt một ngụm nước bọt, nàng ta bước đến kéo.

 

tay áo của Mộ Dung Bắc Uyên giống như bị mê hoặc, nói: “Đúng vậy thưa vương gia, thần thiếp là vương phi của ngài. Nhưng tiếc là ngài không nhớ rõ thần thiếp.”

 

Âm ầm…

 

Triệu Khương Lan cắn chặt môi, lúc này, trong lòng nàng giống như có tiếng sét đánh vang dội.

 

Nó khiến nàng không thể cử động được, sống không bằng chết.

 

Mộ Dung Bắc Uyên dùng ánh mắt đánh giá Triệu Thanh Nghi, quả thật, hắn không có ấn tượng gì với nàng ta cả.

 

Hắn hơi khó xử lên tiếng: “Bổn vương nhớ lúc trước ta đổ bệnh, nhưng bệnh cũng trị khỏi tận gốc rồi. Vậy vì sao ta lại không nhớ rõ hình dáng của vương phi?”

 

Triệu Thanh Nghi dùng chất giọng đã được luyện tập rất nhiều lần lúc trước, vừa e thẹn lại mang theo nước mắt, đáp lời: “Vì vương gia đã bị hạ độc vong tình, đại phu nói, khi vương gia khỏi bệnh sẽ quên đi người mình yêu nhất. Vậy nên ngài mới… Không nhớ thần thiếp”

 

Có lẽ do nàng ta trời sinh đã giỏi diễn, chẳng cần ai dạy cũng có thể nói dối đến mạch lạc trôi chảy vô cùng.

 

Giờ phút này, Triệu Thanh Nghi đã hoàn toàn nhập vai vương phi, nàng ta vừa đau khổ, lại vừa chờ mong nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

 

“Nhưng vương gia đừng lo. Sau này ngài sẽ không quên nữa, ngài chỉ cần nhớ, thần thiếp là vương phi của ngài, thần thiếp luôn ở bên cạnh ngài, vậy là được rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, ngài nhất định sẽ nhớ lại ta thôi”

 

Mộ Dung Bắc Uyên có lẽ cảm thấy bệnh lúc trước của mình quá tàn nhãn với nữ nhân trước mặt nên gương mặt lộ vẻ xin lỗi.

 

Tuy hắn không nhớ người mình yêu là ai, nhưng lại giống như có thể tìm về cảm giác kia.

 

Sâu trong lòng hắn là một cảm giác rất khó để hình dung, giống như hắn có thể vì đối phương mà hy sinh tất cả.

 

Nếu người hẳn quên chính là người này, vậy tất nhiên việc hắn yêu nàng sâu đậm là chuyện không thể nghi ngờ.

 

“Xin lỗi nàng, vương phi, sau này bổn vương sẽ đối xử với nàng thật tốt”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.