Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1045



Chương 1045

 

Lúc đi ngang qua hoa viên, Triệu Khương Lan đột nhiên nghe thấy kêu gào rất nhỏ.

 

Nàng vô cùng nhạy cảm với âm thanh của động vật, vì vậy nhìn xung quanh một lần, lập tức nhìn thấy có một chú chim non nhỏ ở trong đống cỏ khô.

 

Triệu Khương Lan ngồi xổm xuống, ôm chim non vào lòng bàn tay, phát hiện có lẽ là nó rơi xuống, chỉ còn một hơi thở thoi thóp.

 

Mộ Dung Bắc Uyên thấy thế, ngẩng đầu nhìn lên trên cây: “Hình như phía trên có cái tổ chim”

 

Đang nói chuyện, một con chim lớn hơn một chút liền thò đầu từ trong tổ ra.

 

“Có thể chuẩn bị cho chúng nó một ít thức ăn không? Con chim trên đó bị thương rồi, rất khó để ra ngoài kiếm ăn”

 

Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc: “Bị thương? Làm sao muội bi Triệu Khương Lan nghẹn lời một lát, mím môi nói: “Ta đoán đấy”

 

Hắn bật cười, cảm thấy công chúa Nhã Lan này rất thú vị, có thể bịa ra một câu chuyện như vậy thật khiến người ta dở khóc dở cười.

 

“Nhưng một con chim non nhỏ như vậy, chỉ sợ hạt gạo bình thường cũng không ăn được? Nên cho nó ăn cái gì mới được chứ, chẳng lẽ cho ăn côn trùng?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy chim non thật sự rất đói, nhắc nhở: “Có thể kêu cung nữ đi lấy một ít vụn hạt ngô ở phòng bếp, rồi trộn lẫn với một ít lòng đỏ trứng, như vậy chim non có thể ăn được rồi: Triệu Khương Lan kinh ngạc nhìn hắn một cái: “Huynh cũng biết những thứ này?”

 

Nhưng trước đây nàng chưa từng nghe Mộ Dung Bắc Uyên nhắc đến.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nở nụ cười: “Hồi nhỏ sống ở trong cung, ngày tuyết rơi ta cùng mấy vị hoàng tử khác ra ngoài dùng rổ để bắt chim, ta từng nuôi một thời gian, nên biết một số cách”

 

“Vậy sao, nghe có vẻ rất thú vị.”

 

“Không chỉ là chim, mùa đông trong cung sẽ có rất nhiều động vật nhỏ, trước kia Tam ca cũng từng nuôi một con thỏ”

 

Triệu Khương Lan lộ ra vẻ mặt khao khát: “Thật sự không ngờ, lúc nhỏ các huynh thích chơi đùa như vậy”

 

“Nếu như muội cũng muốn, ngày tuyết rơi trong cung có thể thu hoạch được rất nhiều thứ”

 

“Ngày tuyết rơi?”

 

Nụ cười của Triệu Khương Lan nhạt đi: “Chỉ sợ ta không đợi được đến ngày tuyết rơi.”

 

Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên ngưng lại, Triệu Khương Lan chuyển chủ đề: “Bây giờ ta sẽ đi kêu cung nữ chuẩn bị vụn hạt ngô, nhưng mà tổ chim cao như vậy, phải có một cái thang mới có thể leo lên được”

 

“Không sao, lát nữa ta giúp muội để lên trên”

 

Triệu Khương Lan gật đầu, nhanh chóng sai người chuẩn bị đồ đạc cho tốt.

 

Một tay Mộ Dung Bắc Uyên cầm cái đĩa đồ ăn nhỏ, một tay đỡ lấy chú chim non nhỏ, thân thể bay lên không trung tạo ra một đường cong đẹp mắt, rồi ngồi lên trên cành cây.

 

Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng phóng khoáng, cũng không hề cảm thấy đau đớn thấu xương như trước nữa, Triệu Khương Lan vui mừng nghĩ, thật sự quá tốt rồi.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng đặt chim non trở lại vị trí, rồi rải thức ăn ở trong tổ chim.

 

Có lẽ hắn nghĩ đến lời Triệu Khương Lan nói lúc trước con chim trưởng thành kia đang bị thương, nên quan sát thêm mộtt lát, không ngờ thật sự nhìn thấy trên đùi của nó có một vết máu màu đỏ.

 

Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên thay đổi, cúi đầu nhìn Triệu Khương Lan.

 

Triệu Khương Lan ngẩng đầu híp mắt nhìn về phía hắn: “Làm sao vậy?”

 

“Nó bị thương rồi, rốt cuộc làm sao mà muội biết được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.