Chương 1105
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, muội muội của Uy Hổ Tướng quân La Tước là La Kiều Oanh, ôn lương thuần hậu, tài đức vẹn toàn, và Lục hoàng tử của trẫm, Lập vương điện hạ Mộ Dung Bắc Tô đương triều, do ông trời tác hợp, giai ngẫu thiên thành, cố phong La Kiều Oanh thành Vương phi, chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ. Khâm thử!”
Lập Vương phi?
La Kiều Oanh sợ ngây người.
Nàng mới ngủ một giấc mà sao nhanh như vậy đã trở thành Vương phi rồi?
Mà lập vương là chuyện thế nào, nàng chưa từng nghe Mộ Dung Bắc Tô nói gì đến chuyện hắn đã phong vương?
La phu nhân và nàng cùng quỳ trên mặt đất, thấy La Kiều Oanh ngây.
người đứng yên tại chỗ, bà khẽ véo nàng một cái.
“Ngây ra đó làm gì, tiếp chỉ đi!”
“Vâng, vâng, thần nữ La Kiều Oanh tuân chỉ, tạ chủ long ân!”
Lưu công công đi rồi La Kiều Oanh vẫn còn tưởng mình đang ở trong mơ.
“Nương, con không nhìn nhầm chứ, Hoàng thượng ban hôn sao?
Sao lại đột ngột như vậy, con không có chút thời gian nào để chuẩn bị cả”
“Con không nhìn lầm đâu. Sáng nay Sơ phi vội vàng gọi ta vào cung cũng chính là để bàn bạc chuyện này. Chỉ có điều ta không biết Lục điện hạ đã được phong vương. Xem ra, Lục điện hạ sẽ nhanh chóng chuyển ra khỏi cung và có phủ đệ riêng của mình”
“Nhưng vì sao trước đó không hề có chút thông tin gì? Với tính cách của Mộ Dung Bắc Tô, hắn tuyệt đối không phải là người có thể giữ được bí mật”
La phu nhân thở dài: “Cũng không phải là điện hạ cố ý giấu diếm con, là sức khỏe của Thái hậu không ổn nữa, ý của Hoàng thượng là muốn hai con nhanh chóng thành thân, cũng tiện để xung hỷ cho thái hậu.”
La Kiều Oanh nhớ lại lúc trước ở Thần vương phủ nàng cũng nghe nói Thái hậu ho ra máu nên cũng giật mình.
Nhưng tự nhiên nàng lại cảm thấy hơi bất an.
Như vậy là gả đi rồi sao, thực sự nhanh quá, thực sự nàng còn không biết là mình đã chuẩn bị tâm lý xong chưa.
Trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ Đế gọi Mộ Dung Bắc Tô vào trước mặt, rồi chỉ vào thánh chỉ trong tay.
“Buổi triều sáng nay, trước mặt bá quan, trẫm đã phong con là Lập Vương, con có biết phong hiệu này có thâm ý gì không?”
Mộ Dung Bắc Tô mờ mịt lắc đầu: “Hài nhi ngu dốt, xin xin phụ hoàng nói rõ”
“Tô Nhị, thật ra con cũng ngang tuổi với Lão Ngũ, đã nên rời cung ra ngoài lập phủ từ lâu. Ngoài việc Thái hậu không nỡ xa con, muốn giữ con bên mình làm vui thì trẫm cũng không vội vã do ta thấy tính tình con vẫn còn trẻ con, không giống như một người lớn”
Mộ Dung Bắc Tô hơi xấu hổ: “Nhi thần thiên tính ham chơi, đã để phụ hoàng phải lo lắng”
“Tính con tỉnh nghịch nhưng không mất đi sự đáng yêu, so với mấy vị huynh trưởng của con, thật ra trãm càng thích sự hồn nhiên ngây thơ của con. Nhưng Tô Nhi, con người luôn phải lớn lên, không ai có thể ngây thơ suốt đời, nhất là khi con là một hoàng tử. Con được hưởng vinh hoa phú quý hơn hẳn những bách tính bình thường thì cũng có nghĩa là trách nhiệm trên vai con càng lớn hơn. Trằm phong con làm Lập vương là muốn con trở thành một người đỉnh thiên lập địa, với thân phận Vương gia càng làm được nhiều chuyện có ý nghĩa cho triều đình, cho quốc gia”
Chiêu Vũ Đế hiếm khi nói với hắn những lời như vậy, Mộ Dung Bắc Tô chợt cảm thấy không quen, hẳn căng thẳng nên cứ vặn tay qua lại.
“Hài nhi lo lắng phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng”
“Lúc trước con không quan tâm đến chuyện triều chính, có thể con cảm thấy những chuyện này các con rất xa. Nhưng hai người huynh trưởng của con lần lượt ra đi, thế cục lại hung hiểm khó lường. Nếu không cẩn thận, thiên hạ sẽ có đại biến. Trãm hy vọng con có thể mau chóng trưởng thành, chia sẻ bớt gánh nặng với trẫm. Về sau con còn là phu quân, phải gánh vác trên vai trách nhiệm của một người phu quân, là chỗ dựa của thể tử. Một khi La Kiều Oanh được gả cho con thì nó không còn là tiểu thư của nhà họ La nữa mà là Lập Vương phi. Con cũng hy vọng Vương phi của con cũng có thể tự hào về con đúng không?
Những câu nói này khiến Mộ Dung Bắc Tô nhiệt huyết sôi trào.