Thế nhưng, người này lời lẽ cứng nhắc, nói thẳng là kiểu người cương trực.
Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, những lúc bình thường chỉ nghe lời dặn dò của duy nhất một người là Mặc Hồi Phong, ngoại trừ mệnh lệnh của hắn ta ra thì không ai có thể sai khiến được Ngô phó tướng.
Bởi thế nên người này đã đắc tội với không ít người ở trong triều.
Các đại thần trong triều đều là nể mặt Mặc Hồi Phong, cho nên mới không tính sổ với Ngô
phó tướng.
Bằng không thì chỉ sợ hắn ta đã sớm bị các đại thần trong triều liên kết lại đánh chết hơn
trăm lần rồi.
"Con nhớ phụ thân cũng có qua lại với Ngô phó tướng, cho nên mới về Tướng Phủ thảo luận chuyện này cùng với người."
Tần Tự Tuyết đưa mắt nhìn Tần Đông Lâm.
"Chuyện này..."
Ông ta có hơi khó xử: "Phụ thân thật là có nói chuyện với Ngô phó tướng vài lần, nhưng mà chuyện trộm lệnh bài không phải là chuyện nhỏ.
Muốn trộm lệnh bài từ trong tay của hắn ta, càng không phải là chuyện đơn giản."
Ngô phó tướng có võ công cao cường, muốn trộm lệnh bài chỉ có một cách...!
Người này coi rượu như mạng sống, e là phải chuốc cho hắn ta say khướt mới có cơ hội ra tay.
"Chỉ là..."
Tần Đông Lâm nhíu chặt lông mày nói: "Chỉ là nếu chuyện này bị tố giác, con làm sao giải thích với Vương gia đấy? Còn có hoàng hậu nương nương nữa, con định khai báo như thế nào?"
"Chuyện này con đã nghĩ cách ứng phó từ lâu rồi, phụ thân chỉ cần giúp con lấy được lệnh bài là được."
Tần Tự Tuyết không màng tới mấy chuyện đó.
Đúng là phải giải thích kỹ càng với Mặc Hồi Phong, vì dù sao nàng ta cũng là đang muốn lấy được lòng tin của Mặc Diệp.
Chỉ là phía Triệu hoàng hậu kia thì...!
Trong lúc lơ đễnh, Tần Tự Tuyết thoáng đặt tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, trong mắt lóe ra một vẻ chần chừ.
Nếu như lần này có thể giải quyết êm đẹp, chẳng những nàng ta có thể lấy được sự tin cậy của Mặc Diệp, thậm chí còn có thể mượn cớ mà đổ tội cho ả tiện nhân Vân Quán Ninh đó, lại có thể được Mặc Tông Nhiên và Triệu hoàng hậu coi trọng thêm lần nữa.
Có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.
Mặc Phi Phi bây giờ cũng có tiến bộ rồi.
Biết được Tần Tự Tuyết dặn dò Tử Tô, bí mật điều tra chuyện nàng ta tới Minh Vương phủ, vì thế mà sau khi đưa Tần Tự Tuyết đi, nàng ta vẫn chưa về Vĩnh Thọ cung ngay sau đó.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, nàng ta mới dắt theo Mạt Ly vội vàng tới gặp Đức Phi.
Đêm nay Mặc Tông Nhiên chọn lệnh bài của các phi tần khác rồi, Đức Phi nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ.
Nghe nói cứu công chúa tới, bà ta vội vã ngồi bật dậy, dặn dò cung nhân đốt thêm than Ngân Sương trong điện.
"Mẫu phi."
Mặc Phi Phi liếc Mạt Ly một cái, người này vội vã đóng cửa điện lại, đứng canh ở bên ngoài.
"Phi Phi, muộn như này rồi còn không nghỉ ngơi, tới chỗ của mẫu phi làm gì thế?"
Nhìn thấy con gái bảo bối của mình, Đức Phi bày ra vẻ mặt cưng yêu nói: "Mau tới chỗ này của mẫu phi, cởi giày rồi nằm trong chăn sưởi ấm chút đi!"
Mặc Phi Phi cởi giày ra, nằm bên cạnh Đức Phi.
Đức Phi nhanh chóng đắp chăn cho nàng ta: "Nhìn coi, tay chân con lạnh cóng cả rồi"
"Mẫu phi, muộn như này con còn tới đây chính là có chuyện quan trọng muốn nói với người."
Mặc Phi Phi bị đắp chăn kín cả người, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay mà nói: "Mẫu phi có biết, Minh Vương phủ có một đứa trẻ không?"
Đứa trẻ?
Đức Phi lập tức nhớ tới mấy tháng trước, lúc bà ta tới Minh Vương phủ lại cũng vừa đúng lúc gặp được Mặc Diệp đang dắt theo một đứa bé trai vội vàng rời khỏi.
Nghe nói, đứa bé đó là "con hoang" của Vân Quán Ninh và gia đình.
Tuy rằng Đức Phi rất tức giận, hận không thể g iết chết thứ tiện nhân lẳng lơ trắc nết là Vân Quán Ninh đó.
Bà ta cũng đã từng nhắc tới phải gi ết chết "nghiệt chủng" kia, tránh để Mặc Diệp không thể ngóc đầu lên nổi.
Đứa bé kia còn tồn tại ngày nào thì cái sừng mọc trên đầu Mặc Diệp sẽ vẫn còn đó, không thể biến mất.
Người bên ngoài biết, Vân Quán Ninh đã cắm sừng Minh Vương từ lâu rồi.
Thế nhưng, chính Mặc Diệp ngược lại còn đi khuyên nhủ bà ta, nói đó chỉ là một sinh mạng bé nhỏ vô tội.
Mà nhìn thấy Mặc Diệp rất đỗi yêu thương chiều chuộng đứa bé kia, Đức Phi cũng cứ tùy theo ý của hắn.
Chỉ cần để đứa bé đó xuất hiện ở trước mặt người khác, ai cũng không biết trong Minh Vương phủ còn tồn tại một đứa con hoang.
Đức Phi gật đầu: "Bổn cung cũng biết đứa bé đó."
"Vậy mẫu phi đã nhìn thấy dáng vẻ của đứa bé đó như thế nào rồi chưa?"
Mặc Phi Phi nhịn không được bèn hỏi.