Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1142



Chương 1142

 

“Bị thương! Con vật nhỏ kia đang bị thương thì có thể chạy đi đâu được?”

 

Triệu Khương Lan rất kinh ngạc.

 

“Ta cũng không biết. Ta tìm khắp cả hoàng cung cũng không thấy đâu cả, cho nên bất đắc dĩ mới đến đây tìm muội. Hôm qua nhìn nó có vẻ tâm trạng không tốt lắm, dường như nó đang chịu oan ức gì. Dù cho ai nói chuyện với nó, nó cũng không để ý. Ta thực sự rất lo lắng cho tình hình của nó”

 

Triệu Khương Lan có thể nhận thấy được Mộ Dung Bắc Uyên rất thích Tiên Nữ. Nếu thực sự không tìm thấy Tiên Nữ nữa, hắn đương nhiên sẽ rất khó chịu.

 

‘Vì vậy, nàng liền nghĩ ra được một sáng kiến: “Trên người hồ ly có mùi rất đặc biệt, nếu như… Tìm chó săn hỗ trợ tìm nó có khi lại làng hơn. Ta nghe nói ở Đại Lý Tự có nhiều chó săn có khả năng nhận biết mùi rất nhạy bén. Thuận lợi là gần đây lại không có chuyện gì xảy ra, ta có thể mượn Đại Lý Tự khanh Nghiêm Chính một vài con. Ta có thể đem đồ vật thường ngày của Tiên Nữ cho bọn chúng ngửi, rất có khả năng sẽ có manh mối”

 

Ý kiến này quả là không tồi, hai người lập tức không chậm trễ nữa, cùng nhau xuất cung đi về hướng Đại Lý Tự. Đại Lý Tự khanh Nghiêm Chính nghe họ đến mượn chó, hẳn lập tức cho mượn mà không hề do dự.

 

Nhưng hắn không nhịn được mà phải nhắc nhở: “Điện hạ, công chúa, tính tình của những con chó này cũng không phải là dịu dàng.

 

Mặc dù có khứu giác rất tốt, nhưng trong nhiều lúc hai người vẫn phải đề phòng tránh để chúng làm mình bị thương”

 

Triệu Khương Lan gật đầu: “Đa tạ Nghiêm đại nhân. Không sao”

 

Nàng cầm những thứ đồ dùng Tiên Nữ thường xuyên dùng bỏ trước mũi của bọn chó săn rồi cho chúng ngửi thật kĩ.

 

Sau đó nàng sờ vào đầu chúng, giải thích: “Nghe cho kĩ, các người bây giờ phải nhanh chóng giúp ta tìm hồ ly nhỏ, nhưng nhất định các ngươi không được làm nó bị thương. Sẽ có binh lính đi theo các ngươi.

 

Chỉ cần có động tĩnh gì, các ngươi hãy quan sát thật kĩ và báo động cho binh lính.”

 

Bọn chó săn nghe nói đều phản ứng lại như thể đồng thuận, ngoan vô cùng. Nghiêm Chính ở bên cạnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vị công chúa này, cũng chính là tiền Thần vương phi, thật đúng là khó đoán trước được gì. Nàng có thể làm cho những con chó xấu tính này tuân theo, đó là khả năng không ai khác làm được.

 

Ngay sau đó, họ xuất phát từ Đại Lý Tự, tìm mọi hướng trong kinh thành. Cứ tìm như vậy trong hai canh giờ, đột nhiên họ thấy có cái gì đó chuyển động ở hướng Đông Nam. Một con chó săn giống như ngửi thấy cái gì, chạy rất nhanh về phía trước. Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc.

 

Uyên đang ở chung một chỗ, nghe tiếng sủa to thì chạy đến. Nhìn thấy con chó săn đang đánh hơi chỗ cửa hàng bánh, dường như nó nhận được tín hiệu gì rồi. Triệu Khương Lan có linh cảm hồ ly nhỏ đang ở chỗ này.

 

Nàng nhịn không được hét lên: “đâu?”

 

Đáng tiếc rằng không có tiếng gì đáp lại lời nàng cả. Hồ ly lúc này tiếc nuối cắn nốt quả táo, đồng thời cũng định kiếm ăn gì khác. Đột nhiên có một con chó lớn, hơn nữa nhìn tư thế của nó, rõ ràng là đang tiến về phía mình. Chuyện này thực sự dọa hồ ly béo. Nó thậm chí không nhớ rằng một chân của nó đang bị thương, lập tức chạy về phía trước. Thật xui xẻo, nó không thể chạy nhanh hơn được. Thấy con chó điên sắp đuổi đến nơi. Lỡ nó bị cắn thì sao? Trong lúc gấp gáp, lại có một chiếc xe ngựa chạy qua. Nó không quan tâm điều gì khác nữa, nó bất giác dùng sức nhảy lên và kéo lại tấm rèm bên ngoài xe ngựa. Hai bàn chân nó bám chặt thanh xà ở đuôi cỗ xe, cho phép để cỗ xe mang mình đi lên Nữ, hồ ly béo, ngươi đang ở Trong lúc đó, chó săn không thể làm gì, chỉ có thể đuổi theo xe ngựa. Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đến gần, chỉ thấy mờ ảo trên xe ngựa một bóng lông xù màu trắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.