Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1153



Chương 1153

 

Chiêu Vũ đế nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói những lời này, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị.

 

Mặt hắn lạnh lại, con ngươi nhiễm một tầng ánh sáng lạnh lùng nhìn nhi tử của mình: “Thần vương, lời này của con là có ý gì? công chúa Nhã Lan sau khi chịu tang sẽ đến Vinh Dương làm hoàng hậu nước họ là điều chắc chắn sẽ xảy ra, ván đã đóng thuyền rồi! Tuyệt không còn gì để thương lượng, cái gì gọi là tổn thất của vương triều, trẫm không cần biết y thuật của con tốt đến đâu, chỉ cần gả con bé đi đã là giảm thiểu tổn thất đến mức nhỏ nhất đối với Thịnh Khang rồi”

 

Mộ Dung Bắc Uyên không tán thành: “Nhi thần không thể nào hiểu nổi, tên hoàng đế nước Vinh Dương đó còn chưa gặp qua nàng ấy, có lẽ còn chưa xem xét gì mà đã vội vã muốn cưới rồi”

 

Chiêu Vũ đế cười lạnh: “Vậy mà con thật sự nói đúng rồi đấy, bọn họ quả thực đã từng gặp nhau. Trước đây công chúa Nhã Lan ngao du tứ phương, có một lần vô tình cứu được một mạng của vị hoàng đế kia, vì vậy vị kia liền đối với con bé nhất kiến chung tình, mở miệng là muốn đến Thịnh Khang rước người về. Nếu không con nghĩ rằng trẫm vì sao cứ nhất quyết muốn gả con bé đi?”

 

“Thế nhưng muốn đi đến nơi đâu, gả cho người nào, không phải nên để cho nàng ấy tự mình quyết định hay sao? Dù cho đối phương có ý với công chúa Nhã Lan, nhưng bản thân nàng ấy không hề tự nguyện. Nếu đã không phải ngươi tình ta nguyện, vậy thì gò bó ép buộc còn có nghĩa lý gì đâu?”

 

Chiêu Vũ đế giận đến mức đập bàn: “Vậy hoàng trưởng tỷ của con năm ấy bị gả đi Vinh Dương hòa thân, lẽ nào con bé nguyện ý sao! Không một ai muốn mình phải xa xứ, đến một nơi hoàn toàn xa lạ với mình để trải qua hết kiếp người, nhưng vì tình thế bức bách, trẫm chỉ có thể đáp ứng gả con bé đi. Bản thân con bé còn chẳng có ý kiến gì, ở đây không đến lượt con phải hao tâm tổn trí!”

 

Những lời này của Chiêu Vũ đế cực kì cứng rắn.

 

Mộ Dung Bắc Uyên bất giác chau mày, nét mặt lộ ra vẻ thương cảm.

 

Thấy vẻ mặt này của hắn, lòng Chiêu Vũ đế thầm kêu “không ổn”. Ánh mắt của hắn ta như muốn xuyên thủng Mộ Dung Bắc Uyên: “Thần Vương, con nói thật cho trẫm biết, không phải là con đem lòng trộm thương công chúa Nhã Lan rồi đó chứ?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Chiêu Vũ đế. Hắn không hề phủ nhận: “Đúng, nhi thần thích công chúa Nhã Lan”

 

Toàn thân Chiêu Vũ đế tưởng chừng như run rẩy vì tức giận.

 

Hắn không hiểu vì sao hai đứa con này đã lượn một vòng tròn loanh quanh luẩn quẩn, rồi lại vòng trở về vạch xuất phát.

 

Hắn ta dụng tâm toàn lực an bài một vị Thần vương phi cho Mộ Dung Bắc Uyên, chính là vì hắn ta hi vọng con trai sẽ không tiếc nuối lúc trước, bắt đầu một khởi đâu mới, một khởi đầu không có hình bóng của Triệu Khương Lan.

 

Mà giờ thì hay rồi, Triệu Khương Lan đã trở thành công chúa Nhã Lan, mà hắn lại cứ nhất mực đối với con bé thương nhớ khôn nguôi, đây là cái chuyện quỷ quái gì vậy! Trên mặt Chiêu Vũ đế treo một vẻ tức giận, cực kì không tán thành mà nhìn hắn: “Con thật sự rất có mắt nhìn đó. Nữ nhân mà Vinh Dương xem trọng muốn rước về làm hoàng hậu, vậy mà lại bị con trai trẫm dòm ngó từ lâu!”

 

Bất luận là ai cũng đều nghe ra trong lời này có bao nhiêu ý vị trào phúng.

 

Mộ Dung Bắc Uyên cũng không hề bị đẩy lùi, chỉ là cố chấp nói: “Cảm xúc không thể nói rõ được, nhi thần chẳng qua là nghe theo con tim, đem những lời thật lòng phô bày hết với phụ hoàng mà thôi”

 

“Con thích công chúa Nhã Lan, vậy có chắc chắn người ta cũng thích con không? Trẫm thấy con chẳng qua là đang tự mình đa tình, đơn phương tình nguyện mà thôi!”

 

Mộ Dung Bắc Uyên không có biểu tình gì: “Con thấy núi xanh đẹp vô ngần, hẳn núi xanh kia cũng chung lòng”

 

Chiêu Vũ đế tức giận cầm nghiên mực ném về phía hắn: “Đừng có văn vở với trằm nữa. Bất kể con có non xanh hay là non vàng non bạc, nói tóm lại là hai người các con, tuyệt đối không có khả năng!”

 

Thấy Mộ Dung Bắc Uyên sầu muộn ủ rũ, hắn ta trầm giọng chất vấn: “Con lại nói trẫm nghe xem, con muốn cưới con bé, con lấy cái gì để cưới con bé đây? Thân phận hiện tại của con bé tốt xấu gì cũng là công chúa, mà bản thân con cũng đã có một vị vương phi rồi, vị vương phi đó còn là con gái của Thái phó, lẽ nào con muốn đuổi vợ mình để rước công chúa về sao? Lúc đó quan lại trong triều sẽ nhìn con với ánh mắt như thế nào, người trong thiên hạ sẽ nghĩ về con ra sao? Mộ Dung Bắc Uyên à Mộ Dung Bắc Uyên, mộng tưởng của con quả thực hoang đường!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.