Chương 1185
Nhóm cung nhân bị Mộ Dung Bắc Hải chất vấn thì ấp úng nói: “Vì công chúa không muốn chúng thần quấy rầy ngài ấy, nói muốn một mình nên…”
“Được, phái toàn bộ người của điện Phương Niên ra ngoài tìm muội ấy. Thời tiết khắc nghiệt như vậy, nếu muội ấy xảy ra chuyện gì, hoặc va chạm chỗ nào thì đầu các ngươi cũng chẳng cần nữa đâu nhỉ?”
Nhóm cung nhân hoảng sợ, cầm đèn lồng ra ngoài tìm người.
Mộ Dung Bắc Hải cũng ra lệnh cho người trong cung mình tìm ở khắp nơi, phải mau chóng tìm được Triệu Khương Lan.
Thời điểm nhóm cung nhân tìm thấy Triệu Khương Lan, cơ thể nàng đã lạnh như băng.
Nhưng may mắn là, nàng vẫn còn thở.
Mọi người sợ hãi hồi lâu, nếu cứ để nàng nằm cả đêm dưới tuyết như vậy, không phải hôm sau sẽ bị đông chết à!
Mộ Dung Bắc Hải giận điên cả người, phạt nặng toàn bộ những người của điện Phương Niên.
Thái y nghe tin thì vội vàng chạy đến, đợi đến khi bố trí Triệu Khương Lan ổn thoả rồi mới phát hiện trán nàng vô cùng nóng, rõ ràng nàng bị sốt rồi.
‘Vì hiện tại nàng không tiện uống nước thuốc nên thái y phải vội vàng lấy mấy viên thuốc hạ sốt cho nàng.
Triệu Khương Lan bất tỉnh một lúc lâu, Mộ Dung Bắc Hải không yên lòng, tự mình ở lại trong cung chăm sóc nàng cả một đêm.
Vì tuyết rơi nên lúc lâm triều, có một cựu thần tuổi tác đã cao bất cẩn bị ngã cầu thang, oai oái kêu đau.
Chiêu Vũ đế cho mời thái y đến bắt mạch và chữa bệnh cho vị thần tử kia.
Mộ Dung Bắc Uyên gần đó phụ đỡ ông ấy vào trong điện.
Thái y dặn đi dặn lại: “Đại nhân à, ngày tuyết thì đi đứng phải cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Đừng nói là ngài, đêm qua, công chúa cũng bị ngã trong tuyết, mà cố tình là ngài ấy còn uống rượu nên bất tỉnh, nếu không phát hiện kịp thời, nói không chừng đã không còn sống nữa, doạ chúng ta sợ chết khiếp”
Vẻ Mộ Dung Bắc Uyên trở nên sợ hãi, vội vàng hỏi: “Công chúa? Là vị công chúa nào?”
Thái y nhỏ giọng trả lời: “Hồi bẩm điện hạ, là công chúa Nhã Lan”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy tâm tình như muốn nhảy dựng, không thèm quan tâm những việc khác, lập tức đến hậu cung.
Hắn vừa đến bên ngoài điện Phương Niên, các cung nữ thấy hản đều lộ vẻ khó xử.
Bọn họ không biết có nên cho Mộ Dung Bảc Hải vào hay không, ới hẳn công chúa vẫn chưa tỉnh, cần phải tịnh dưỡng nên Mộ Dung Bắc Uyên nói sao cũng không yên lòng được, trầm giọng nói: “Bổn vương chỉ muốn vào nhìn một cái, đừng có cản đường!”
Mộ Dung Bắc Hải ở bên trong nghe thấy động tĩnh thì ra lệnh: “Cho.
Thần Vương vào đi”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa vào cửa đã thấy Mộ Dung Bắc Hải ở đó, trên mặt hẳn có nét mệt mỏi, dường như đã canh giữ ở đây được một lúc lâu”
“Tam ca, công chúa Nhã Lan thế nào rồi? Muội ấy vẫn chưa tỉnh sao?”
“Huynh mệt rồi. Đệ thay huynh canh chừng muội ấy một lúc”
Mộ Dung Bắc Hải cũng không nói thêm gì với Mộ Dung Bắc Uyên nữa, xoay người rời đi.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn người đang im lặng ngủ trên giường, cả trái tim cảm giác như thắt lại.
Hắn cứ nhìn Triệu Khương Lan như thế một lúc lâu, chờ đến tận khi mặt trời ló dạng, nàng mới mở to mắt vì đầu đau như búa bổ.
Bệnh phong hàn làm cả người nàng cảm thấy không khoẻ, sau khi tỉnh nàng lập tức ho không ngừng.
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng rót một ly nước ấm cho nàng.
Chờ đến lúc Triệu Khương Lan thấy rõ người trước mặt là ai thì nàng hoảng sợ thốt lên: “Ta đang năm mơ sao?”
“Không phải mơ, ta thật sự đang ở đây”
Triệu Khương Lan nhận ra mình lỡ lời thì có hơi mơ màng nhìn hẳn: “Huynh, sao huynh lại ở đây?”
Nàng nói xong mới phát hiện giọng nói của mình như bị thứ gì đó thiêu đốt, khan khàn chẳng ra làm sao.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên càng thêm đau lòng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao muội lại uống nhiều rượu vậy? Tại sao lại ra ngoài một mình? Muội có biết thiếu chút nữa nàng bị đã bị đông chết rồi không? Nếu không có người phát hiện thì muội phải làm sao đây hả!”