Chương 1189
“Không được, bổn cung thật sự khó mà yên lòng, muốn đi ra ngoài một chuyến”
Chuyện có liên quan đến Mộ Dung Bắc Uyên, nàng ấy trước giờ đều không thể yên tâm.
Triệu Khương Lan thậm chí còn có cảm giác rằng, sở dĩ Mộ Dung Bắc Uyên suy sụp như vậy, có liên quan rất lớn tới bản thân.
Nàng ấy cảm thấy vừa tội lỗi vừa đau lòng, không biết rốt cuộc nên làm thế nào, mới vui vẻ trở lại.
Lúc này, cửa cấm cung đã đóng, cho dù nàng ấy là công chúa cũng khó ra vào.
Phượng vệ gợi ý: “Nếu như công chúa có thể cải trang thành dáng vẻ của thị vệ, nhân lúc đổi ca mà lén lút trốn ra ngoài, để chúng nô tỳ yểm hộ người một ít, chắc là không có vấn đề gì”
Thế là Triệu Khương Lan liền sai người người đi tìm đến một bộ đồ thị về rồi mặc lên.
Sau khi bới tóc lên, liền trở thành một mỹ nam phong độ ngời ngời.
Xém chút thì quên rồi, nàng đã từng lấy thân phận Triệu Minh để xuất hiện trước mọi người.
Hóa trang kiểu này, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện mới lạ gì.
Trốn ra ngoài lúc đổi ca quả nhiên dễ dàng hơn chút, Triệu Khương Lan không phải tốn quá nhiều sức lực đã có thể ra khỏi cung, liền trực tiếp đi đến lâu Yên Vũ Lúc đi đến phòng mà Mộ Dung Bắc Uyên ở, Triệu Khương Lan cho toàn bộ mọi người trong phòng lui ra ngoài.
Nàng đi đến bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, hắn bây giờ đang ngủ rất say, nhưng lông mày vẫn đang nhíu chặt lại.
Hình như đến cả trong giấc mơ, hẳn cũng không vui vẻ lắm.
Triệu Khương Lan ngồi xuống bên giường, với tay ra, vuốt thẳng hai chân mày của hẳn.
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ ậm ừ một tiếng, trở mình một cái, nắm lấy cánh tay của nàng.
Triệu Khương Lan không có rút tay lại, mà lại còn tiến đến gần hơn, rất chăm chú ngắm nhìn hẳn.
Mộ Dung Bắc Uyên đẹp trai quá đi, nàng nghĩ trong lòng Bất luận là ở dáng vẻ nào, có nhếch nhác đi nữa, thì hẳn cũng là Thần Vương điện hạ có một không hai.
“Sao huynh lại uống nhiều rượu thế”
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Có phải vì lời nói của muội đã làm tổn thương huynh, khiến huynh không vui hay không? Vậy thì muội xin lỗi huynh, huynh đừng không vui nữa, cười một cái đi, được không?”
Ánh nhìn của Triệu Khương Lan va vào miếng vải thưa quấn loạn xạ trên tay hắn, bất giác cau mày.
Nàng thay hẳn tháo miếng gạc cũ ra, quả nhiên nhìn thấy cả lòng bàn tay rướm đầy máu.
Mấy người này cũng thật là, không xử lí gì đã bao trọn cả cái vết thương lại rồi.
May mà nàng đến kiểm tra, chứ không là truyền nhiễm rồi.
Triệu Khương Lan lấy nước nóng bên cạnh qua, giúp hẳn lau sạch vết máu trên tay.
Nàng dùng linh khí lấy ra chút thuốc cầm máu, cẩn thận mà rắc lên vết thương.
Thuốc này làm cho người ta cảm thấy có chút đau, ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên bất giác nằm chặt lại một chút.
Triệu Khương Lan lại giúp hẳn gỡ các ngón tay ra, quấn lại như lúc đầu xong, lúc này nhìn cũng tạm được rồi.
Nàng để lại thuốc cầm máu ở bên giường, trong lòng biết răng bây giờ bản thân nên rời đi rồi.
Nhưng mà nàng rất hiếm khi thấy được dáng vẻ lúc ngủ của Mộ Dung Bắc Uyên.
Cứ như vậy mà rời đi, không biết sau này lúc lại có thể ở một mình với hẳn là khi nào, cũng không biết liệu còn có lần sau không.
Lúc này, chân của Triệu Khương Lan như nặng tựa ngàn cân.
Chỉ cần nghĩ đến thời gian còn lại giữa họ rất ít, nàng liền bước không nổi, ở bên cạnh hản thêm chút nữa, nẵng nghĩ thầm trong lòng.
Một chút nữa thôi, cũng không lâu lắm đâu Triệu Khương Lan giơ ngón tay ra, đặt giữa không trung, cách một khoảng mà vuốt ve đường nét khuôn mặt của hẳn.
Mộ Dung Bắc Uyên thở rất đều, hơi thở có chứa mùi rượu mát lạnh.
Có lẽ hẳn uống nhiều rồi, chứ không với sự cảnh giác của Mộ Dung Bắc Uyên, không thể có người ở gần như vậy, mà hắn cũng không biết.
Nàng cứ ở gần hẳn như thế, không nỡ rời đi.