Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1250



Chương 1250

 

Thắp hương cho quận chúa xong hản liền đi đến bên cạnh Triệu An Linh.

 

“Bốn vương thật không ngờ quận chúa lại đột nhiên qua đời. Chắc hắn trong lòng ngươi đang rất khổ sở, chỉ là người chết rồi thì không thể sống lại, người cũng nên nhìn về phía trước, phấn chấn lên, đừng đau buồn nữa”

 

Triệu An Linh thờ ơ ngẩng đầu, ngay lúc Mộ Dung Bắc Quý tưởng rắng nàng ấy sẽ không nói chuyện với mình, đột nhiên nàng ấy lại mở miệng.

 

“Mọi chuyện cho đến bây giờ, ta đã không còn gì nữa”

 

Trong lòng Mộ Dung Bắc Quý run lên, buộc miệng hỏi: “Có ý gì?”

 

“Từ trước đến nay ta luôn được sống trong nuông chiều, chẳng qua là do ta ỷ lại vào việc mẫu thân là quận chúa nên mới có khí thế như vậy. Ta đã từng cho rằng mình là người may mắn nhất trên thế giới này, bây giờ mới biết được, hoàn toàn không có sự may mắn như vậy.

 

Tất cả những điều này chẳng qua cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo.

 

Lúc mẫu thân ngã xuống, nó cũng bị vỡ vụn theo rồi. Huống hồ mẫu thân còn vì ta mà chết, nếu không phải do chuyện chúng ta hòa ly kích động đến người, khiến cho người giận tím mặt, người cũng sẽ không bị trúng gió, không trúng độc, cũng sẽ không phải chết đi, tất cả mọi lỗi lầm đều do ta gây nên”

 

“Ta hiếu rõ tạm thời ngươi không thế tiếp nhận được chuyện này, nhưng quận chúa Di Thanh cũng già rồi, người sẽ luôn có những lúc sinh lão bệnh tử. Ngươi cũng không thể mong chờ bà ta sẽ theo ngươi chuyện ngươi nói ngươi không còn gì hết, ngược lại cũng không cần phải bi quan đến vậy. Trước đây bổn cung đã nói rồi, chỉ cần ngươi hồi cung, ngươi vẫn sẽ là thái tử phi”

 

“Ngươi nghĩ rằng thứ ta muốn chính là cái vị trí thái tử phi kia sao?

 

Từ nhỏ đến lớn, ta không hề để ý đến sự tôn vinh, thứ ta muốn chẳng qua chỉ là một tình cảm chân thành. Nếu ngươi đối với ta là thật lòng, cho dù ngươi không phải là thái tử thì cũng có làm sao. Đáng tiếc từ trước đến nay trong lòng của ngươi vốn chưa từng có vị trí của ta, vậy ta muốn những hư vinh kia thì còn có ý nghĩa gì”

 

Mộ Dung Bắc Quý còn muốn nói tiếp điều gì đó nhưng Triệu An Linh lại nhảm hai mắt lại.

 

Xem ra nàng ấy vô cùng mệt mỏi, đến cả việc nói chuyện cũng không còn sức lực.

 

“Đa tạ điện hạ trong lúc cấp bách đã dành ra chút thời gian đến phúng viếng mẹ của ta. Hôm nay nhà họ Triệu phải lo việc tang lễ, không thể tiếp đãi chu đáo, vẫn mong ngài rộng lòng tha thứ”

 

Lời nói này chẳng khác nào muốn hẳn rời đi Mộ Dung Bắc Quý thở dài: “Sau này nếu ngươi có chỗ nào cần giúp đỡ có thể sai người tiến cung nói với Bổn vương, nếu Bổn vương có thể làm được thì sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi”

 

Triệu An Linh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn hẳn thêm nữa.

 

Mộ Dung Bắc Quý yên lặng nhìn nàng một cái rồi mới yên tĩnh rời đi.

 

Mộ Dung Bắc Uyên không có cách nào cầu xin ở chỗ Chiêu Vũ đế, lập tức đi tìm Hoa quý phi, muốn nhờ Quý Phi giúp đỡ ra mặt thỏa hiệp.

 

Nhưng dường như Chiêu Vũ đế đã nhận thấy được, nghe nói Hoa quý phi đến tìm mình thì cứ né tránh không gặp, như thế nào cũng không chịu cho bà cơ hội mở miệng.

 

Hai ngày nay trời nối gió, kinh thành ngày càng lạnh.

 

Mộ Dung Bắc Uyên để cho nha hoàn thu dọn xong một ít quần áo ấm, do hẳn tự mình mang đến Đại Tông Chính Viện, nhờ người đưa cho Triệu Khương Lan.

 

“Gần đây trời trở lạnh, quần áo trước đây của Thần vương phi khá phong phanh, bổn vương sợ nàng lạnh nên đã cố ý mang những bộ quần áo này đến, mong các ngươi chuyển giao cho vương phi”

 

Thị vệ nhận lấy đồ thầm nghĩ, cho dù hẳn ta có mang những thứ này đến, Ninh Thân Vương chắc chắn cũng sẽ không cho hẳn ta đưa cho vương phi, chẳng qua chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi.

 

Nhưng hẳn ta cũng không dám bẩm báo sự thật cho Mộ Dung Bắc Uyên, liền cung kinh lui xuống.

 

Đúng lúc này, Triệu An Linh cả một người áo trắng xuất hiện tại cửa ra vào của Đại Tông Chính Viện.

 

Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng ấy thì nét mặt lạnh lẽo: “Ngươi tới đây làm gì?”

 

“Ta có lời muốn hỏi Triệu Khương Lan”

 

Trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên khó dấu được sự chán ghét: “Trước kia nếu như không phải ngươi tìm mọi cách cầu xin nàng, khiến nàng phải chữa trị cho mẫu thân của ngươi, vương phi tuyệt đối sẽ không gây cho bản thân phiên toái như vậy. Bây giờ xảy ra chuyện, các ngươi lại còn muốn thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại hay sao?”

 

Triệu An Linh mím môi: “Ta không có ý muốn thừa cơ hãm hại người khác, ta chỉ muốn hỏi rõ ràng, cuối cùng chuyện này có phải do ả làm hay không, nếu không lòng ta khó có thể bình yên được”

 

Mộ Dung Bắc Uyên cười giêu: “Thật ra trong lòng các ngươi đều rất rõ, chuyện này không thể do vương phi gây nên. Quận chúa Di Thanh cũng không phải là người hiền lành gì, trước đây có đắc tội với người khác hay không cũng chưa biết, không chừng là do có người ôm hận trong lòng, âm thầm thừa cơ hại chết bà ta, cũng đem vương phi ra làm con cừu non thế tội. Bây giờ điều cuối cùng mà bốn vương hối hận, đó chính là lúc trước đã không ngăn cản ngươi đến cầu xin nàng về nhà họ Triệu để chữa trị cho quận chúa, nếu như ta kiên quyết không đồng ý, nàng cũng sế không xảy ra chuyện”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.