Chương 1257
Triệu An Linh thu lại vẻ mặt. Nàng ấy giữ khuôn mặt không cảm xúc bước ra bên ngoài “Bảo nó đến gặp ta, ta có vài chuyện muốn hỏi nó”
Chờ đến khi Triệu An Hinh đi đến, Triệu An Linh đã ngồi thẳng lên ghế chủ vị, đang lạnh lùng như băng nhìn chấm chãm hản.
Hắn bị ánh nhìn của Triệu An Linh làm cho hoảng hốt, không khỏi tránh né ánh mắt của nàng ấy.
“Đột nhiên Nhị tỷ gọi ta đến đây có chuyện gì vậy?”
“Triệu An Hinh, ngươi vừa mới đi đâu?”
“Bởi vì thường xuyên phải ở trong phủ, trong lòng đệ cảm thấy hơi bức bối, vậy nên mới ra ngoại ô đi dạo”
“Vùng ngoại ô là vùng ngoại ô nào? Sao ta không biết đại thiếu gia ngươi lại có sở thích đi tham quan mấy ngôi mộ hoang nhỉ!”
Nghe thấy nàng ấy nói như vậy, Triệu An Hinh thay đổi sắc mặt.
“Tỷ nói cái gì? Tỷ cho người theo dõi ta?”
“Vì sao ta sai người đi theo dõi ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?”
“Đệ biết cái gì chứ? Nhị tỷ, sao tỷ lại đối xử với ta như vậy?”
Trong mắt Triệu An Linh loé lên nước mắt, nàng ấy nhìn Triệu An Hinh giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nàng ấy cần chặt môi: “Những lời này đang ra là ta hỏi ngươi mới đúng, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tại sao lại muốn giết chết mẹ ta! Chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi không coi nó ra gì sao? Lúc ngươi hạ độc bà ấy, trong lòng có chút đấu tranh nào không”
Triệu An Hinh trừng to mắt: “Nhị tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy? Đệ hoàn toàn không hiểu tỷ đang nói gì”
Một giọt nước mắt tràn khỏi khoé mắt của Triệu An Linh, nàng ấy mạnh mẽ lau đi giọt nước mắt này, hét về phía hẳn.
“Giả ngu, ngươi đừng có giả ngu với ta! Ta đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Ngươi xem thử xem đây là cái gì? Đây chính là thứ phát hiện ra bên trong phòng của ngươi!”
Nói xong nàng ấy liền lấy bọc vải kia ra, vừa mở nó ra, bên trong là một thân cây dài nhỏ màu đen, thân cây Long Đình Tán.
Con ngươi Triệu An Hinh trong chốc lát dãn to ra.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt hẳn ta lại trở nên mơ mơ màng màng.
“Nhị tỷ, đây là thứ gì vậy?”
“Đây là thứ được lấy từ trong phòng của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không biết!”
Hắn bày ra vẻ mặt vô tội: “Đệ không biết. Vốn dĩ đệ cũng không biết trong phòng mình có thứ này, thậm chí đệ còn chẳng biết đây là cái gì. Tỷ phát hiện ở chỗ nào? Vì sao ngay cả ta cũng không nhìn thấy?
“Ngươi còn ngụy biện. Thứ này được phát hiện từ bình hoa trong phòng ngươi, rõ ràng là bị chính tay ngươi giấu đi!”
*Oan cho đệ quá. Nhị tỷ, sao đệ phải giấu thứ này chứ!”