Chương 1281
Không rõ đã mất bao lâu, nhưng cuối cùng tin tức cũng đã kinh động đến tai tri phủ Tống Nghiên trong kinh thành.
Khi Tống Nghiên đến Đài Kim Minh, trong lòng ông ta có chút ngờ vực lẫn sợ hãi.
Dù sao thì lần có người đánh trống gần đây nhất cũng là vào mấy năm về trước rồi.
Dân chúng không biết từ bao giờ đã vây chật kín xung quanh.
Có thể tưởng tượng ra rằng một khi người đánh trống nói ra nỗi oan của mình ngay trước đám đông, ngay lập tức tin tức đó sẽ lan ra khắp bốn phương tám hướng trong kinh thành.
Tống Nghiên lau mồ hôi chảy trên trán, ngẩng đầu nhìn lên nữ tử đứng trên cao.
Ông ta lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai2”
Nhìn thấy một vị quan đi đến, Triệu An Linh mới chịu bỏ dùi trống xuống Nàng ta nói lớn: “Ta chính là thứ nữ của Thái phó đương triều Triệu Đường và cũng là nữ nhi của quận chúa Di Thanh, Triệu An Linh. Đại nhân, ta có án oan muốn khiếu nại, mong đại nhân làm chủ cho tai”
Nghe thấy Triệu An Linh nói ra thân phận của mình, Tống Nghiên bỗng trở nên lo lắng, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Không ngờ nàng ta lại là người có thân phận tôn quý như vậy, nếu như ông ta nhớ không nhầm thì thứ nữ của Thái phó Triệu đại nhân rõ ràng chính là Thái tử phi đương triều!
Nếu nàng ta có oan ức gì muốn đến gặp trực tiếp hoàng thượng bẩm báo cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tại sao lại phải chạy đến tận Đài Kim Minh đánh trống kêu oan trước bàn dân thiên hạ, còn cho gọi một tiếu quan không được triều đình coi trọng như ông ta ra.
Tống Nghiên lo lắng ngước nhìn nàng ta: “Triệu cô nương, xin hãy bước xuống đây trước đã, có lời gì muốn nói mời theo ta về phủ trong kinh thành rồi chúng ta bàn bạc sau”
Nhưng Triệu An Linh nhất quyết từ chối.
“Đại nhân, ngài không nhất thiết phải hao tâm tổn sức dẫn ta về phủ trong kinh thành, ngay tại đây ta sẽ kể chỉ tiết sự tình cho mọi người nghe. Cách đây không lâu, mẫu thân ta là quận chúa Di Thanh bị kẻ xấu hạ độc, vô phương cứu chữa mà qua đời. Sự việc này chắc chắn đã đến tai tất cả bách tính trong kinh thành”
Nghe nàng ta nói như vậy, đám người vây xung quanh sôi nổi gật đầu bàn tán.
“Đúng thế, chúng ta đều đã nghe qua, không thể ngờ rằng kẻ mưu hại quận chúa lại chính là trưởng nữ của nhà họ Triệu, việc này thật sự không thể tha thứ được”
“Không sai, nữ nhân đó còn là Thần vương phi nữa, đường đường là một Vương phi mà lòng dạ lại độc ác đến nhường này, thật đúng là nỗi nhục của vương triều Thịnh Khang mà!”
Nghe đám người bên dưới bàn tán sôi nổi, ai ai cũng dùng những lời lẽ khó nghe nhất để nói về Triệu Khương Lan.
Rõ ràng đang hình dung nàng là kẻ có tâm địa rắn độc, lòng dạ hiểm ác, không bằng loài súc sinh.
Triệu An Linh nắm chặt tay lại, cố gắng nói lớn tiếng hơn.
Nàng ta cất tiếng cắt ngang lời bàn tán bên dưới của bọn họ: “Mọi người xin hãy nghe ta nói, sự việc này trên thực tế không hề giống như những gì mà mọi người đã nghe được, đã có người cố ý che giấu sự thật, vu oan giá họa cho Thần vương phi. Thực ra, Thần vương phi hay chính là trưởng tỷ của ta không phải hung thủ giết người!”
Lời vừa nói ra khiến toàn bộ người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.