Chương 1284
Nhưng không ngờ Nghiêm Chính còn chưa kịp tiếp cận được Triệu An Linh thì xuất một đám người đang vênh váo phi tới.
Người dẫn đầu không ai khác chính là Ninh Thân Vương.
Chỉ thấy Ninh Thân Vương đang hầm hầm nổi giận lao tới, sắc mặt vô vùng khó coi.
Sau khi xuống ngựa ngay lập tức đi đến gần Triệu An Linh.
Tống Nghiên lập tức bước đến cười làm lành: “Ninh Thân Vương, sao ngài lại tới đây vậy?”
“Hừ, xảy ra chuyện lớn như thế bốn vương mà còn không xuất hiện thì cũng chưa biết chừng Thái Tử Phi lại tưởng bổn vương là con quỷ mặt xanh nanh vàng. Thật sự là không ngờ, bổn vương có thiện ý nhắc nhở nàng ta để rồi cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này đây”
Triệu An Linh trông thấy ông ta, trong lòng thật ra cũng có chút lo Sợ.
Nhưng nàng ta vẫn ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, không để mình lộ ra sự rụt rè.
“Thái Tử Phi, kịch cũng sắp kết thúc rồi, ngươi bôi nhọ bốn vương trước bàn dân thiên hạ ta có thể niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ mà.
không tính toán gì. Nhưng ngươi còn muốn tiếp tục làm loạn mà kinh động tới Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ không để yên cho nhà họ Triệu đâu. Đến lúc đó chỉ sợ Triệu đại nhân cũng chưa chắc đã bảo vệ được cho ngươi!”
“Ninh Thân Vương nói đùa rồi, mục đích ban đầu cho xây lên Đài Kim Minh chính là để giải oan cho người dân, chứ không phải để một số người một tay che trời làm mưa làm gió. Tất cả những gì ta làm ngày hôm nay đều là để nói rõ sự tình cho người trong thiên hạ được biết, rửa sạch nỗi oan cho người vô tội. Ta có chỗ nào sai, hà cớ gì Hoàng thượng lại truy sát ta chứ?”
“Một tay che trời, làm mưa làm gió? Triệu An Linh, ngươi nghĩ rằng bổn vương thật sự không làm gì được ngươi hay sao? Chỉ cần dựa vào danh tiếng của bổn vương thôi thì đã có thể giải ngươi tới Đại Tông Chính Viện trừng phạt, rồi dạy dỗ lại ngươi thế nào gọi là quy tắc, thế nào là thể thống đấy!”
Nói xong, ông ta liền bước đến muốn kéo Triệu An Linh lại.
Triệu An Linh làm sao có thể nghe theo, nàng ta ra sức muốn thoát khỏi sự kìm chặt của ông ta.
Sức lực của Ninh Thân Vương rất mạnh mẽ lại tàn nhãn, rành rành đến mức còn giở mánh khóe nhéo vào tay Triệu An Linh thành một vết bầm tím Nàng ta không chống cự lại được sức mạnh của đối phương nên chỉ có thể bị ép lùi xuống bậc thềm hai ba bước.
Vì bước quá vội nên chân đứng không được vững, cả người nghiêng ngả gần như sắp ngã xuống đất.
Nhưng ngay lúc này nàng ta bỗng rơi vào vòng tay nào đó.
Đợi đến lúc Triệu An Linh kịp phản ứng liền bị giữ vòng.
Trong nháy mắt nàng ta đã đứng đẳng sau một người nào đó.
Còn đối phương đang đứng trước mặt nàng đây giúp nàng thoát khỏi sự lôi kéo của Ninh Thân Vương.
Triệu An Linh ngẩng đầu lên thì thấy người đó với khuôn mặt thẳng tắp uy nghiêm trang trọng, oai phong lãm liệt.
Nàng ta nhận ra đây chính là Đại Lý Tự Khanh đã ngăn cản Triệu An Hinh hôm đó, Nghiêm Chính.
Ninh Thân Vương nhìn thấy hành động của Nghiêm Chính, mặt lập tức lạnh như băng.
“Nghiêm Chính, ngươi là có ý gì, hẳn là muốn chống đối bổn vương hay là sao?”
“Vương gia nói gì vậy? Hạ quan với Vương gia không thù không im sao mà vô cớ chống đối ngài được. Chỉ là Thái Tử Phi đã tới im Minh gõ trống kêu oan, chuyện này đáng ra là giao cho tri phủ kinh đô giám sát. Nhưng hồi nấy tri phủ Tống đại nhân do quyền hạn không đủ nên đã đệ trình vấn đề này cho Đại Lý Tự. Bởi vậy nên từ bây giờ trở đi bản án này sẽ do Đại Lý Tự tiếp nhận hoàn toàn”
Ninh Thân Vương hừ một tiếng: “Nghiêm Chính, ngươi đừng quên trước kia ngươi có từng nói với Hoàng Thượng rằng muốn can dự vào chuyện này nhưng bị Hoàng Thượng gạt bỏ. Nếu Hoàng Thượng đã không đồng ý thì ngươi không có quyền lo chuyện bao đồng đâu”
“Vương gia nói câu này sai rồi, ngày trước hạ quan không có thẩm quyền xử lí chính là bởi vì nếu Thần vương phi là nghỉ phạm thì nên giao cho Đại Tông Chính Viện phụ trách. Nhưng bây giờ hạ quan tham gia vào chuyện khác có liên quan tới việc Thái Tử Phi đánh trống. Theo quy định thì nên do Đại Lý Tự chịu trách nhiệm. Trước khi Hoàng Thượng hạ lệnh cho hạ quan tránh xa thì hạ quan vẫn có quyền làm rõ chân tướng vụ việc và công bố tình tiết vụ án trước thiên hạ”