Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1329



Chương 1329

Thái thú liên tục trả lời: “Cái này là do hạ quan chuẩn bị. Chỉ là thời gian hơi gấp gáp nên sợ chúng ta chỉ có thể tập hợp được khoảng chừng hai trăm người.”

“Có hai trăm người cũng được rồi, lúc trước Lạc Quận vương dẫn theo chưa đến một trăm người chạy trốn, bây giờ bên người có hơn năm mươi người cũng không cần mượn.”

Bởi vì sợ rút dây động rừng, cho nên động tác của bọn họ rất nhanh, lập tức tập hợp đội ngũ chuẩn bị xuất phát.

Nếu như Mộ Dung Bắc Hải lo lắng an nguy, thái thú cũng không muốn để cho hản đích thân trải qua nguy hiểm.

Nhưng mà ở đây ngoại trừ Mộ Dung Bắc Hải ra thì chưa ai được nhìn thấy tướng mạo thật sự của Lạc Quận vương.

Nếu không có Mộ Dung Bắc Hải đứng ra xác nhận, chỉ sợ sẽ làm cho mấy kẻ phản bội trốn đi.

Mộ Dung Bắc Quý thì cứ muốn phải đi cùng.

Lúc đầu hắn dự định để cho Hứa Mạn Nhi về nhà họ Viên chờ hắn trước, chỉ là Hứa Mạn Nhi vừa nghe hắn đi bắt người thì nhất quyết không muốn về một mình.

Trong lòng nàng ấy không hiểu tại sao lại nhớ tới cuộc gặp tình cờ mà lão đạo sĩ kia đã nói.

“Công tử, hãy để cho ta ở bên cạnh người đi. Nếu không thì ta sẽ không yên lòng, ta tuyệt đối sẽ không gây cản trở cho huynh. Hôm qua huynh cũng đã nói ta là người có phúc, nếu mang ta theo bên cạnh không chừng sẽ gặp được vận khí tốt.”

Lúc đầu Mộ Dung Bắc Hải không chịu, mà Hứa Mạn Nhi cũng không bảng lòng rời đi.

Thái thú ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, ngược lại nở nụ cười.

“Người của chúng ta nhiều nhất là thủ hạ của Lạc Quận vương, nhiều như thế bảo vệ một cô nương cũng không có gì. Nếu Hứa cô nương không yên tâm về điện hạ như thế, đem nàng theo trên đường để hầu hạ ngài cũng không phải không thể”

Mộ Dung Bắc Hải suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không nên tiếp tục lãng phí thời gian nữa lập tức đồng ý.

Dọc theo đường đi vì không muốn rút dây động rừng, cho dù nhóm của hẳn có gồm hai trăm người, cũng phải phân chia ra mà đi.

May mắn là núi Phong Kiều cũng không xa, mấy canh giờ sau đoàn người đã đi tới dưới chân núi.

Thôn Phong Lâm nắm gần trung tâm núi Phong Kiều, dọc đường đi ngoại trừ côn trùng có cánh, chim và thú thì hoàn toàn rất ít dấu vết của người.

Càng đi sâu vào, Mộ Dung Bắc Hải nhắc nhở mọi người phải đề phòng cẩn thận bị đánh lừa.

Đến khi đi tới gân thôn Phong Lâm, từ phía xa có thể nhìn thấy khói bếp lượn lờ từ một ngôi nhà trong thôn, giống như có người sống ở đó.

Đôi mắt thái thú sáng ngời, tiến lên nói với Mộ Dung Bắc Hải: “Điện hạ, không chừng là Lạc Quận vương đang ở trong đó. Chúng ta chỉ cần đem thôn bao vây bốn phía, không cho Lạc Quận vương chạy đi thì chắc chắn sẽ bắt được hắn”

Mộ Dung Bắc Hải liền thủ thế, mang binh lính phân tán xung quanh từ từ đi về phía trung tâm.

Nhưng mà làm cho tất cả mọi người không ngờ đó là lúc thị vệ đi đầu tiến lên phía trước, không biết là ai đã giãm lên vật gì đấy.

Chỉ thấy trên mặt đất bốc lên một đám khói trắng kỳ lạ.

Người bên cạnh quát một tiếng: “Không tốt, hình như là đạn dược.”

Giây tiếp theo, người giẫm đạn dược vội vàng đem chân vươn ra.

Ai ngờ hắn lại rút lui, trực tiếp làm nổ đạn dược dưới chân.

Vang ầm một tiếng, những bông hoa nằm trong phạm vi mấy thước đều nổ tung, thoáng cái đã có vài người bị thương.

Mọi người vội vàng lui ra sau, hết lần này đến lần khác giẫm lên đạn dược.

“Trong nháy mắt âm thanh vang ầm không ngừng, bốn phía đều bị sương khói dày đặc che hết tâm mắt.

Cũng có vài con ngựa bị hoảng sợ, vó ngựa xung quanh xôn xao.

Nếu không cẩn thận giẫm lên sai chỗ, ngay sau đó sẽ bị nổ tung đến máu thịt lẫn lộn.

Đôi lông mày Mộ Dung Bắc Hải nhíu lại, lập tức nắm lấy ngón tay.

Xem ra, Lạc Quận vương rõ ràng là đã sớm chuẩn bị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.