Chương 1330
Hôm nay vừa xuất quân, nhất định là đã bị vùi lấp từ trước.
Lẽ nào Lạc Quận vương vốn dĩ cũng không ở đây, những thích khách lúc trước ám sát hẳn đều chỉ là muốn đưa đoàn người của bọn họ đến đây để mai phục bọn họ.
Thái thú chưa từng gặp qua trận địa nào như vậy, trong nháy mắt liền bị dọa đến mức chảy cả mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Hắn ta nhìn Mộ Dung Bắc Hải gấp gáp hỏi: “Điện hạ, hiện tại chúng ta nên làm gì? Những thứ trên mặt đất rốt cuộc là cái gì? Hạ quan chưa từng gặp qua thuốc nổ khi chôn dưới đất sẽ trực tiếp phát nố.
Hơn nữa chúng ta vốn dĩ không biết những nơi nào có, nơi nào không.
Nếu tùy tiện đi lên phía trước, nói không chừng sẽ có rất nhiều người thương vong”
“Nếu như đoán không sai thì đây là mìn. Trước đây bổn vương đã từng nghe Tôn lão tướng quân đề cập đến, nói rằng ở trong quân Tây Bắc có một người kỳ quái vô cùng am hiểu chế tạo vũ khí. Thế nhưng trước đây trong những lần đánh trận đúng là chưa từng sử dụng qua, vì thế rất có thể là sau này mới hoàn thành. Thậm chí người tài ba kỳ quái kia bây giờ đang ở bên cạnh Lạc Quận vương.”
“Hả, là mìn, chúng ta phải phòng bị như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên trầm giọng phân phó: “Hiện tại tất cả mọi người nhanh chóng xuống ngựa, dắt ngựa mà đi. Thời điểm đi ngang qua phải nhìn cẩn thận nhìn xuống dưới chân, cố gắng đi trên đất băng phẳng. Bọn họ chôn mìn ở bên trong cát đá dưới đất rất dễ không cẩn thận mà đạp trúng.”
Những quả mìn này uy lực rất lớn, một khi đạp trúng sẽ khó giữ được tính mạng.
Hứa Mạn Nhi cẩn thận đi theo bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải, chỉ lo lắng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù trong lòng nghĩ có khả năng Lạc Quận vương sẽ không ở đây nhưng cũng không thể không đi vào kiểm tra.
Thái thú vẫn để cho một đội quân nhỏ đi vào kiểm tra. Thế nhưng không nghĩ tới khi bọn họ đụng đến khóa cửa, ngay lập tức những mũi tên từ bên trong bay ra. Những người đi đầu đều không kịp đề phòng, toàn bộ bị bản trúng.
Bọn họ còn có cung tên!
Những người còn lại chỉ có thể liên tục lùi về phía sau nhưng tên bản lén vẫn hung hăng bản tới mà khoảng cách bản rất xa.
Thái thú quay về phía Mộ Dung Bắc Hải hô to: “Điện hạ, nơi này thực sự quá mức nguy hiểm, trước tiên sẽ cho người hộ tống ngài đi xa một chút.”
Bởi vì tên bản lén bay loạn, cũng khiến cho ngựa bị dọa sợ.
Không để ý lại đạp phải một quả mìn.
Bọn họ đem theo hai trăm người, có một số đã chết và bị thương, đã mất hơn phân nửa số người.
Mộ Dung Bắc Hải cau mày nói: “Nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, không được chậm trễ nữa, để tránh khỏi còn có mai phục.”
Những lời này của hẳn vừa mới nói xong, lập tức có mấy người từ trong rừng rậm lao ra, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, rõ ràng là hướng về phía Mộ Dung Bắc Hải.
Trước mắt bọn họ trở tay không kịp, lại có người bị thương ở khắp nơi, đối phó với những người này khó tránh khỏi có phần khó khăn.
Thái thú không dám đem tính mạng của Mộ Dung Bắc Hải ra đùa giỡn, ra lệnh cho hơn hai mươi người hộ tống Mộ Dung Bắc Hải rời đi Mà Mộ Dung Bắc Hải còn ngồi xe lăn, không thể cưỡi ngựa nên chỉ có thể đẩy về phía trước mà đi.
Hứa Mạn Nhi một bước cũng không rời mà bảo vệ hắn, không biết vì sao nàng ấy lại nghĩ đến họa sát thân mà vị đạo sĩ kia nói, càng ngày càng sốt ruột.
Lẽ nào người bên trong lời nói kia là nói Mộ Dung Bắc Hải gây ra họa sát thân!
Hiển nhiên đối phương đối với nơi này hết sức quen thuộc, đều có thể tìm ra chỗ ẩn nấp mà thả ám khí.
Hai bên chỉ có thể cầm cự, chờ đến lúc ám khí của kẻ địch gần như không còn.
Thế nhưng những người bảo vệ Mộ Dung Bắc Hải lại thiệt hại không ít.
Có thể thích khách sẽ không để cho Mộ Dung Bắc Hải dễ dàng rời đi, bọn họ phụng mệnh bắt buộc phải giết chết Mộ Dung Bắc Hải. Tốt nhất là giải quyết cả Thái thú kia, sau này sẽ không còn ai nói việc sử dụng ngân phiếu nữa.
Vì thế rất nhanh có bảy, tám người xuất hiện bao vây Mộ Dung Bắc Hải.