Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1340



Chương 1340

Phượng vệ bay lên không, đạp vào vách hang động quay một vòng trên không, mũi chân đá vào mấy người kia, nhẹ nhàng đạp bọn họ ngã xuống đất.

Một người khác lại rút roi ra, vụt liên tiếp lên người bọn họ.

Đầu roi giống như thân con bọ cạp vậy, bên trên toàn là kịch độc.

Không bao lâu sau, mấy người kia sùi bọt trắng, không còn thở nữa.

Không tốn bao nhiêu sức đã giải quyết xong mấy tên thích khách, mặt Phượng vệ hướng về Mộ Dung Bắc Hải.

“Không biết công tử có quan hệ gì với chủ nhân nhà ta? Sao lại có tín vật của chủ nhân ta?”

Mộ Dung Bắc Hải cân nhắc vài giây rồi mở miệng nói: “Lúc chủ thượng các người còn sống, từng là một người bạn cũ của ta. Tín vật này lúc nàng ấy đưa cho ta từng nói, vào thời khắc cấp bách có thể lấy ra dùng. Nhưng ban đầu, ta cũng không rõ ở Nguyên Ái cũng có người của các người, cho nên cũng không ôm quá nhiều hy vọng”

Phượng vệ gật đầu nói: “Vùng Nguyên Ải, người của chúng ta quả thật là không nhiều, cho nên sau khi nhận được tín hiệu, cũng chỉ có hai người bọn ta mới có thể chạy đến kịp, may là công tử không gặp.

nguy hiểm gì. Nếu công tử đã là bạn cũ của chủ thượng bọn ta thì ngài có phân phó gì thì bọn ta cũng sẽ giúp ngài đi làm”

“Làm phiền rồi, trước mắt quan trọng nhất là phải nhanh chóng rời khỏi đây, ta không chắc bọn thích khách có còn quay lại hay không”

Phượng vệ cũng không chậm trễ nữa: “Mời công tử nhanh chóng đi theo bọn ta”

Bọn họ cưỡi ngựa đến, mấy người cùng đỡ Mộ Dung Bắc Hải lên ngựa, rồi sau đó thúc ngựa đi ngay lập tức.

Đợi vào đến khi vào được trong thành, Mộ Dung Bắc Hải hạ lệnh truy bắt Kim Minh ngay lập tức.

Hơn nữa dựa theo manh mối trong lời nói cuối cùng của mấy tên thích khách, hậu viện nơi ở của Kim Minh, rõ ràng là chỗ ẩn thân của Lạc Quận vương.

Thái thú Hoàng cũng bị thương rất nặng, đến giờ vẫn còn hôn mê.

Mộ Dung Bắc Hải trực tiếp điều động nhân mã, bao vây nhà của Kim Minh hơn dặm đến con kiến cũng không chui lọt.

Lúc đầu Lạc Quận vương từng nói, chắc chắn có cách khiến Mộ Dung Bắc Hải chết không có chôn.

Kim Minh cũng biết, trải qua lần này, có lẽ thân phận của ông ta đã bị Mộ Dung Bắc Hải nghỉ ngờ rồi.

Cho nên, đây cũng là trận chiến ông ta quyết đánh đến cùng.

Hai người đều lo lắng không yên đợi tin tức.

Hôm qua nghe nói không có tung tích của Mộ Dung Bắc Hải, nhưng lại nhìn thấy xe lăn của Mộ Dung Bắc Hải, thì biết hắn chạy vẫn chưa xa.

Cho nên sang nay trời vừa sáng bọn họ đã phái người đến xung quanh chỗ đó lùng bắt.

Lạc Quận vương vốn tràn đầy tự tin, hẳn ta cũng cho rằng thân thể Mộ Dung Bắc Hải tàn tật, nhất định sẽ không có cách nào chạy xa được.

Mà tuỳ tùng bên người của hẳn đều chết hết rồi cho nên không có người có thể bảo vệ hẳn.

Cho dù miễn cưỡng trốn được thì cũng tuyệt đối không thế trốn khỏi sự truy lùng cấn thận.

Thật không ngờ là một số lượng lớn quan quân đột nhiên xông vào Kim phủ.

Kim Minh còn chưa kịp phản ứng đã bị người bắt được ở trong lôi ra ngoài rồi Ông ta không hề có sức phản kháng bị ấn xuống đất, chống lại khuôn mặt lạnh giá của Mộ Dung Bắc Hải.

“Kim đại nhân, nói đi, Lặc Quận vương đang ở đâu?”

Kim Minh trợn tròn mắt, vẫn còn muốn giả vờ.

“Hạ quan không biết điện hạ đang nói cái gì”

“Thuộc hạ của Lạc Quận vương trước khi chết đã khai ra hết rồi, nghe nói trong phủ trạch của ngươi có nối liền với một cái mật thất, vẫn luôn giấu Lạc Quận vương và thuộc hạ của hắn ta ở trong đó… Kim Minh, gạn của ngươi cũng lớn thật! Câu kết với phản tặc, là chu di cửu tộc sao?”

“Mật thất? Oan uổng quá? Làm gì có cái mật thất nào!”

“Không nói, được. Bổn vương lệnh cho người lục soát phủ của ngươi trên dưới một lần. Người đâu, lục soát thật kỹ Kim phủ cho ta, đặc biệt là phòng ngủ và thư phòng của Kim Minh cho ta. Nhất định phải chú ý các cơ quan ám khí, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.