Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1342



Chương 1342

Mộ Dung Bắc Hải nghe được câu nói này thì dở khóc dở cười.

“Ngoại công vừa qua đại thọ xong, đừng nói những lời xui xẻo như thế chứ. Chuyện này là do tôn nhỉ không tốt, trước đó tôn nhỉ vì để ngoại công không buồn phiền nên không có nói nguyên nhân hậu quả cho ngoại công, hại ngoại công lo lắng. Chẳng qua ngoại công yên tâm, phản tặc bây giờ đã bị bắt rồi, mấy ngày nữa tôn nhi khởi hành áp giải hắn về kinh. Phải áp giải hắn nhanh chóng về kinh trước khi qua năm mới nên không thể ở thành Phụng Dương lâu được”

“Vậy là sắp phải đi rồi… không ở lại thêm mấy ngày sao? Khó lắm mới gặp được ngươi một lần, lần sau không biết bao giờ mới được gặp tiếp?”

Thấy ngoại công có chút mất mát, Mộ Dung Bắc Hải vội vàng nói: “Vậy thì ở lại thêm hai ngày nữa đi, vừa hay, lần này Mạn Nhi phải chịu rất nhiều cực khổ, tôn nhi cũng phải để nàng ấy nghỉ ngơi mấy ngày”

“Hứa cô nương, nàng ấy bị làm sao?”

“Lần này nếu như không có Hứa Mạn Nhi thì người thật sự là không nhìn thấy tôn nhỉ của người nữa rồi”

Viên lão gia vừa nghe đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.

“Ai ya, sao lại như thế?”

Mộ Dung Bắc Hải cầm tay ngoại công trấn an: “Ngoại công không cần lo lắng, tất cả đều đã qua đi rồi, nhưng lần này Mạn Nhi thực sự là đã chịu không ít sợ hãi, tôn nhi đưa nàng ấy về phòng nghỉ ngơi trước đã”

Vào trong phòng, trên mặt Hứa Mạn Nhi không che giấu nổi sự vui mừng.

Nàng ấy lôi kéo Mộ Dung Bắc Hải không buông, líu la líu lít như con chim sơn ca nhỏ.

“Công tử, ta đã nói mà, chúng ta nhất định có thể gặp dữ hoá lành, trải qua trận đại nạn không chết lần này, huynh nhất định có thể trường thọ trăm tuổi! Không đúng, phải là nghìn tuổi nghìn tuổi nghìn nghìn tuổi”

“Nghìn tuổi?”

Mộ Dung Bắc Hải phì cười: “Nàng muốn bổn vương trở thành một lão yêu tỉnh sao? Trường thọ trăm tuổi là được rồi, nếu như trăm năm vô lo vô nghĩ thì chính là một mắn mắn lớn nhất của cuộc đời này rồi”

Hắn nhìn về phía Hứa Mạn Nhi: “Lần này, nàng đã lập công lớn rồi.

Phải biết là Lạc Quận vương là tên tội phạm quan trọng của triều đình, phụ hoàng một lòng vẫn luôn muốn bắt hắn ta, hôm nay cuối cùng cũng có thể bắt được hẳn ta rồi. Phụ hoàng nhất định sẽ trọng thưởng, nàng nói đi, muốn có cái gì thì có thể nói trước với ta, đến lúc đó ta giành công với phụ hoàng thay cho nàng”

Hứa Mạn Nhi suy nghĩ một chút, rồi vẫn lắc lắc đầu.

“Ta không muốn cái gì hết, ta chỉ hy vọng có thể ở bên điện hạ thật lâu thật lâu. Trải qua lần này, điện hạ không được đuổi ta đi nữa đâu nhé! Huynh thấy chưa, vị đạo sĩ kia nói không sai, nói ta chính là phúc tinh của huynh. Sau này có thể ở cạnh bên huynh mãi, giúp huynh chắn mưa chắn gió, thì cuộc đời của ta đã có ý nghĩa rồi”

Gương mặt Mộ Dung Bắc Hải dịu dàng, nhìn nàng ấy rất lâu.

Đột nhiên hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu của nàng ấy.

“Sau này nàng lấy danh nghĩa gì ở lại bên cạnh ta? Nàng cũng không thể cả đời này không gả đi được, vậy ở vương phủ thì trở thành một lão cô nương rồi.

Nghe được câu nói này của hắn, mắt Hứa Mạn Nhi đột nhiên sáng lên.

Nàng ấy ghé vào đùi Mộ Dung Bắc Hải, ngẩng đầu giương mắt nhìn hắn: “Ta không phải là người của huynh sao? Nếu đã là người của huynh, vậy huynh nỡ nhường ta cho người khác sao? Nếu như sau này ta gả cho người khác thì làm sao còn làm ấm tay ấm chăn cho huynh được nữa”

Mộ Dung Bắc Hải nghe vậy thì hơi nghiêng đầu.

“Cho nên ta mới hỏi nàng, nàng muốn lấy danh nghĩa gì ở bên cạnh ta?

Nếu như là lúc trước, Hứa Mạn Nhi sẽ không lấy nổi can đảm để nói.

Nhưng bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, chuyện lớn như vậy cũng đã trải qua rồi thì cái khác còn gì đáng lo chứ?

Gan của nàng ấy không khỏi to lên một chút, cẩn thận nắm lấy ống tay áo của Mộ Dung Bắc Hải.

“Công tử, ta có thể xin huynh xác định thật danh nghĩa thị thiếp của †a, trước đó coi như là thử đi, bây giờ ta đủ tư cách chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.