Chương 1352
Chờ đến khi động tác của Triệu An Linh dần kết thúc, tiếng đàn của Triệu Khương Lan cũng chậm dần rồi ngừng lại.
Nghiêm Chính ngắm nhìn Triệu An Linh say mê, chỉ cảm thấy nhịp tim đã tăng nhanh mấy lần.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Triệu Khương Lan nhìn thấy cảnh này, không khỏi cong môi cười mỉm.
Nàng không nhịn được đi qua hỏi: “Nghiêm đại nhân, muội muội của ta múa thế nào? Hay ngươi đánh giá vài câu đi”
Nghiêm Chính hơi hoảng: “Vì có mỹ nhân nơi này, nhẹ nhàng tựa như phi yến, biển xanh cũng đầy vị xuân”
Đương nhiên đây chính là lời khen ngợi cực cao, Triệu An Linh nghe xong, mặt cũng nóng lên.
Với lại vừa nãy nàng ta ngẫu hứng uống một ly rượu, hơi có men Say.
Bởi vì động tác lúc quay đầu lại hơi mạnh nên nhất thời không đứng vững, suýt nữa té ngã.
Tay chân Nghiêm Chính lanh lẹ vươn tay đỡ nàng ta, Triệu An Linh ngẩng đầu cười, muốn nói lời cảm ơn..
Nhưng không ngờ, nàng ta còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói lạnh lẽo.
“Thật sự không biết là hôm nay Thần vương phủ lại đông vui như thế, Tứ ca mời nhiều người đến như thế, sao lại không mời bản cung cùng đến?”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều quay đầu lại.
Người đến không phải là ai khác mà chính là Mộ Dung Bắc Quý?
Mộ Dung Bắc Uyên thay đổi sắc mặt, sau đó quay sang nhìn về phía Chu Khiết.
Chu Khiết thì đang đi theo phía sau với vẻ mặt khó xử, hẳn ta đương nhiên muốn thông báo sớm.
Nhưng Mộ Dung Bắc Quý vội vàng đi vào, hơn nữa còn không thèm nghe hẳn ta khuyên can, xông thẳng vào đây.
Chu Khiết nào dám ngăn cản Thái tử điện hạ, đành phải nhanh chóng đuổi theo sau vào đây.
Ai cũng không ngờ rắng hi: đây.
Triệu An Linh lập tức lạnh mặt, lúc này Nghiêm Chính còn đang đỡ nàng ta, cảnh tượng này rơi vào mắt Mộ Dung Bắc Quý, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, tỏ vẻ cảnh cáo với Nghiêm Chính.
“Nghiêm đại nhân, ngươi đang làm gì đây? Nếu như bản cung không nhìn lầm, người Nghiêm đại nhân đang dìu đỡ hình như là Thái tử phi của bản cung”
Nghiêm Chính nghe thấy, chậm rãi buông Triệu An Linh ra.
Mộ Dung Bắc Quý lại xuất hiện.
Triệu An Linh xù lông lên, lúc này nhìn chằm chẳm vào hẳn.
“Thái tử điện hạ, lời này ngươi nói sai rồi, từ khi nào mà ta còn là Thái tử phi? Chuyện hòa ly của chúng ta đã được Lễ bộ xử lý rồi. Mà ta đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần, sao ngươi mãi không nhớ được thế?”
“Bản cung đã nói rồi, chuyện này không nên lộ ra ngoài, cho nên đối với người bên ngoài nàng cần phải cùng ta diễn trò. Dù hai chúng ta đã hòa ly nhưng chỉ cần bản cung nói nàng là Thái tử phi thì nàng vân phải là Thái tử phi”
“Thái tử điện hạ, ngươi đừng có bắt nạt người khác! Ta đây chưa từng đáp ứng yêu cầu vô lý như thế của ngươi, ngươi mà làm như thế thì sau này ta phải làm sao đây? Nếu ngày sau ta muốn tái giá với người khác thì chẳng nhẽ còn phải nhìn sắc mặt của Thái tử điện hạ ngươi đây sao?”
Khi Triệu An Linh nhắc đến mấy chữ “tái giá với người khác”, Mộ Dung Bắc Quý siết chặt ngón tay.
Một hồi lâu sau, hẳn mới cười lạnh thành tiếng: “Triệu nhị tiểu thư hình như đã đánh giá quá cao “người khác” rồi, lại dám nhảm đến người từng là Thái tử phi của bản cung. Ta nghĩ trong Kinh Thành này, người có can đảm dám cưới ngươi hẳn cũng không phải kẻ ra gì”
Triệu Khương Lan nghe nói như thế thì tiến về trước một bước.
“Vậy cũng không chắc đâu! Bản thân Thái tử điện hạ không có can đảm theo đuổi tình yêu thật sự thì cũng đừng mang ý nghĩ rằng người khác cũng không dám. Thịnh Khang không có luật nào nói hai người đã hòa ly có quyền lợi can thiệp vào chuyện của nhau. Cho dù ngài có là Thái tử, muội muội ta đã muốn tái giá thì ngài cũng không có bất kỳ lập trường nào để nhúng tay vào!”
Mộ Dung Bắc Quý không tiếp những lời này mà nhìn thẳng về phía Nghiêm Chính.
“Nghiêm đại nhân, bọn họ nói sẽ có người dám cưới Thái tử phi trước đây của ta, lời này ngươi có đồng ý không? Bản cung nghĩ Nghiêm đại nhân luôn cẩn trọng chính trực, hẳn là có suy nghĩ đặc biệt của mình, không bẵng ngươi nói thử xem”
Nghiêm Chính bất ngờ bị hỏi đến, vô thức cau mày.