Chương 1354
Hắn ta lập tức nắm lấy một cánh tay còn lại của Triệu An Linh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mộ Dung Bắc Quý.
“Thái tử điện hạ, hạ quan thân là Đại lý tự khanh, lẽ ra nên bảo đảm mỗi người trong kinh đều có được quyền tự do thân thể của mình. Nếu trong tình huống đối phương không tình nguyện nhưng lại cưỡng ép.
đối phương mà đưa đi thì không khác gì trẳng trợn cướp đoạt dân nữ, xin Thái tử điện hạ tự trọng”
“Hay cho một Đại lý tự khanh lại dám dùng luật này dọa dẫm bản cung. Nghiêm Chính, bản cung thấy ngươi chán sống rồi!”
Nghiêm Chính mím chặt môi, không nói gì nữa.
Nhưng ánh mắt của hẳn kiên định, không có bất kỳ ý định lùi bước nào.
Dưới sự tranh giành giữa hai người, Triệu An Linh bỗng nhiên hé miệng, cần mạnh lên ngón tay Mộ Dung Bắc Quý.
Bởi vì dùng quá sức, lại thêm Mộ Dung Bắc Quý không hề phòng bị trước, bị nàng ta cần hẳn thành một hàng dấu răng.
Hắn đau đến độ hít một hơi xuýt xoa, đành phải nới lỏng tay.
Sau khi Triệu An Linh thoát thân, lập tức chạy ra đứng sau lưng Nghiêm Chính.
Nhìn thấy hai người họ đứng cùng nhau, vẻ mặt Mộ Dung Bắc Quý lạnh lẽo vô cùng.
Hắn vươn tay chỉ vào Triệu An Linh rồi lạnh lùng chỉ sang Nghiêm Chính: “Được lắm, nếu đây đã là lựa chọn của các ngươi, thế thì các ngươi cũng đừng nên hối hận. Nghiêm đại nhân, tự giải quyết cho tốt đi!”
Nói xong, hản nhanh chân rời đi.
Chờ hản đã rời đi, bầu không khí trong viện cũng đã nguội lạnh.
Triệu An Linh bất đắc dĩ dậm chân, lúc này Nghiêm Chính mới buông tay nàng ta ra.
“Thật có lỗi, tình thế vừa rồi cấp bách, không làm người đau chứ?”
Triệu An Linh lắc đầu: “Phải là ta xin lỗi ngài mới đúng, có thể sau này cái tên điên Mộ Dung Bắc Quý kia sẽ nhắm vào ngài, ta thấy hẳn có vẻ như càng đáng sợ, càng cố chấp hơn trước đây. Ta thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của hẳn nữa, cũng không biết phải làm sao mới thoát khỏi hắn”
Vừa nghĩ đến việc Mộ Dung Bắc Quý có thể sẽ mất khống chế, Triệu An Linh liền cảm thấy hơi lo lắng cho Nghiêm Chính.
Nàng ta không kiềm được nói: “Nghiêm đại nhân, lân sau mà gặp phải tình huống thế này thì ngài không nên ra mặt thay ta. Nếu là ta cãi nhau với hẳn thì không sao, nhưng nếu là ngài nói những lời này với hắn, ta sợ hẳn sẽ ghi thù trong lòng. Ngày sau nhỡ hẳn trả thù ngài, chỉ e sẽ gây bất lợi cho ngài”
Nghiêm Chính nhẹ nhàng lắc đầu: “Dưới chân thiên tử, ta đã không làm chuyện gì sai trái thì không có lý do phải bó tay bó chân”
Triệu Khương Lan khá tán thưởng nhìn Nghiêm Chính.
Mới vừa rồi nàng cũng cố ý muốn xem xem Nghiêm Chính gặp phải tình huống thế này thì sẽ phản ứng thế nào.
Hiển nhiên là biểu hiện của Nghiêm Chính khiến nàng rất hài lòng.
Nếu như vừa nấy Nghiêm Chính nhượng bộ thì nàng lại phải cân nhắc xem người này liệu có phải là một người đáng để phó thác hay không rồi.
Nhưng tại xem ra, Nghiêm Chính rất được.
Bởi vì bầu không khí vui vẻ ban đầu bị phá vỡ, mấy người họ cũng không còn hứng thú ở lại nữa.
Mộ Dung Bắc Tô là người đầu tiên đưa La Kiều Oanh rời đi, Triệu Khương Lan nói với Nghiêm Chính: “Nghiêm đại nhân, nếu ngươi tiện đường thì phiền ngươi thay ta tiễn An Linh”
Nghiêm Chính gật đầu, vui vẻ đồng ý.
“Được, Triệu nhị tiểu thư, chúng ta đi thôi”
Triệu An Linh không yên lòng theo hắn lên xe ngựa, mà việc này đã bị người của Mộ Dung Bắc Quý sắp xếp theo dõi ở gần đó nhìn thấy.
Kẻ nọ lập tức quay về hồi bẩm cho Mộ Dung Bắc Quý.