Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1378



Chương 1378

Mộ Dung Bắc Uyên thì quan tâm hỏi: “Chắc hẳn đuổi bắt được ông ta thì huynh cũng phí không tí công sức nhỉ, có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Có hai lần ta suýt chết. Nhưng may mắn, người bên cạnh ta khá may mắn, đã chia sẻ không ít sự may mắn đó cho ta. Cho nên luôn gặp dữ hóa lành, khổ tận cam lai.”

Mộ Dung Bắc Quý ở bên cạnh nghe thế, ánh mắt lạnh.

Vận may? Lại là vận may!

Gần đây hắn đã thật sự nghe hai từ này đến phiền! Chờ đến khi bọn hắn vào cung, Chiêu Vũ Đế đã không kịp chờ đợi mà đích thân đến cửa nghênh đón.

Hắn ta nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải ngồi trên xe lăn được người khác đẩy đi, vội vàng đi đến, nắm chặt tay hắn.

“Bắc Hải, con vất vả rồi! Lần này có thể bắt được Lạc Quận Vương, không thể bỏ qua công lao của con. Trầm thật sự được an ủi!”

“Đây là điều nhị thần phải làm, có thể phân ưu vì phụ hoàng chính là vinh hạnh của nhi thần.

“Được, được lắm!”

Tâm tình Chiêu Vũ Đế vui vẻ vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Bắc Hải, ánh mắt khen ngợi không thể giấu đi.

Sau đó ánh mắt hắn ta xuyên qua đám đông nhìn về phía Lạc Quận Vương trong xe tù, ánh mắt lạnh lẽo, ý cười ban đầu cũng không còn.

Hắn ta chậm rãi đi về phía đó, đến bên cạnh Lạc Quận Vương.

Lạc Quận Vương thấy hắn ta, nào còn có sự khiêm nhường cung kính thường ngày nữa, sớm đã là bình mẻ không sợ rơi, ánh mắt đều là sự mỉa mai, ngang ngược.

Chiêu Vũ Đế nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, tức giận đến mức bộ râu cũng run theo.

“Lạc Quận Vương, đến ngày nay, trầm luôn xem ngươi như một vị huynh trưởng không tệ mà đối xử. Người bảo đáp như thế với trẫm sao? Lại dám cấu kết với Vũ vương tạo phản, kéo cả toàn bộ quân Tây Bắc xuống nước! Ngươi quả nhiên cảm thấy trầm không nỡ giết người thật sao!”

“Muốn giết thì cứ việc giết, cần gì phải nói nhảm nhiều như thế?”

Lạc Quận Vương hừ lạnh: “Năm đó phụ vương ta chết thế nào, huynh trưởng của ta thì chết ra làm sao? Phụ hoàng của người cũng chính là tiên đế, trong lòng ông ta hiểu rõ nhất! Giữa ta và người vốn đã là huyết hải thâm thù, ai mà thèm cái ơn nghĩa giả dối của ngươi.”

“Không biết tốt xấu! Tiên để sớm đã qua đời, coi như trước đây có hiểu lầm gì thì cũng đã tan thành mây khói, đầu còn đáng nhắc đến. Người lại cấu kết với hoàng tử, phạm phải tội lớn ngập trời như thế, khiến dân chúng lầm than, nếu trầm không giết người thì làm sao xứng với xã tắc! Không ngờ rằng người đã sắp chết mà còn không biết hối cải, quả thật uổng cho nhân thần. Người đầu, đưa Lạc Quận Vương xuống cho trầm, ngũ mã phanh thây, lập tức hành hình!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người giật nảy cả mình.

Vốn còn cho rằng kết cục bi thảm nhất của Lạc Quận Vương cùng lắm là chém đầu. Lại không ngờ rằng Chiêu Vũ Đế lại đưa ông ta đi ngũ mã phanh thây.

Đúng là đến chết cũng không thể chết được một cách tốt đẹp.

Lạc Quận Vương nghe thế thì chửi ầm lên.

“Ngươi không thể làm như thế với ta, tên hôn quân khốn kiếp này! Ngươi chết cũng không được yên, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa Thịnh Khang này! Ngươi cho rằng người còn được ngồi an ổn trên giang sơn này sao? Ta cho ngươi biết, không thể nào! Ngươi bây giờ coi trọng nhà họ Liên à, nhưng nhà họ Liên lại sớm tối muốn làm phản, ngươi cứ chờ đó mà xem đi. Toàn bộ Thịnh Khang này đừng mơ có ngày được bình yên!”

Mộ Dung Bắc Quý nghe thế, hai mắt trừng to.

Hắn nắm chặt nắm tay, quát lớn với người bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bịt miệng ông ta lại, để bản cung đưa ông ta đi!”

“Ha ha ha, Mộ Dung Bắc Quý, ngươi sợ rồi có đúng không, chẳng lẽ bản vương nói sai sao? Liên Tư Thành nhất định sẽ tạo phản, ta sẽ chờ xem, ta ở trên trời nhất định sẽ đợi được đến ngày đó!”

Thật vất vả mới lôi ông ta đi được, Mộ Dung Bắc Quý thở hồng hộc, vội vàng nhìn về phía Chiêu Vũ Đế.

“Phụ hoàng, ngài đừng nghe ông ta nói hươu nói vượn, nhà họ Liên thề sống chết trung với Thịnh Khang, tuyệt không có lòng phản loạn. Cữu cữu không phải là người như thế, phụ hoàng tuyệt đối đừng nghe những lời châm ngòi ly giản của loại người sắp chết như Lạc Quận Vương. Vẻ mặt Chiêu Vũ Để trở nên căng thẳng, hồi lâu sau mới giương mắt nhìn sang Mộ Dung Bắc Quý.

“Trầm đương nhiên tin tưởng nhà họ Liên luôn trung thành với trẫm. Liên tướng quân là người thông minh, kết cục tạo phản hắn đã thấy nhiều rồi, dù thế nào thì đến cuối cùng vẫn chỉ có một con đường chế, Liên tướng quân sao có thể ngu ngốc đến mức lấy trứng chọi đá.

“Phụ hoàng nói rất đúng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.