Chương 1379
Rất nhanh sau đó Lạc Quận Vương bị lôi đến nơi hành hình.
Tay chân của ông ta bị dây thừng trói vào móng ngựa, bốn con bạch mã đã đứng chầu ở bốn hướng.
Tất cả mọi người đứng ở chỗ cao nhìn xuống, Lạc Quận Vương tóc tại bù xù nằm ở chính giữa.
Có lẽ ông ta đã đoán được chỉ một lúc nữa thôi chuyện gì sẽ xảy ra.
Cho nên ông ta hoảng sợ toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Sau khi lá cờ trong tay quan viên hành hình phất lên, mấy con ngựa lập tức chạy về bốn phía. Dây thừng trói Lạc Quận Vương cũng bị kéo căng chặt đến tận sau đó, toàn thân ông ta bị rách toát thành nhiều mảnh.
Thậm chí còn có thể nghe được tiếng da thịt xương cốt bị rách toạc ra.
Cảnh tượng này thật sự quá mức tàn nhẫn, hơn phân nửa người có mặt đều không nhịn được nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn nhiều thêm.
Chiêu Vũ Đế vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Quý vẫn thầm sợ hãi nhìn về phía Chiêu Vũ Đế.
Giờ khắc này, trong lòng hắn đã rối bù.
Cảnh tượng của Lạc Quận Vương hôm nay chính là ví dụ sống sờ sờ, ngày sau liệu ai còn can đảm có ý đồ không tốt nữa, cứ đợi bị phanh thây cho chó ăn đi!
Khoảnh khắc tình cờ chạm phải ánh mắt của Chiêu Vũ Đế, lòng bàn tay Mộ Dung Bắc Quý đều là mồ hôi lạnh.
Xử lý xong chuyện của Lạc Quận Vương, bởi vì sợ Viên hoàng hậu sẽ lo lắng cho mình nên Mộ Dung Bắc Hải lập tức đến Tê Ngô điện thăm hỏi Viên hoàng hậu.
Nhìn thấy hắn bình yên vô sự trở về, Viên hoàng hậu cũng yên lòng.
“Trước đây nghe nói con đã gặp được Lạc Quận Vương, mặc dù đã hay tin nhưng trong lòng bản cung vẫn không yên, luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản có vậy. Phụ hoàng của con cũng thế, rõ ràng chỉ nói là người đi chúc thọ ngoại công, lại âm thầm sắp xếp nhiệm vụ cho con. Bây giờ thân thể con không sao thì tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chẳng phải là đồng nghĩa với việc muốn cái mạng này của bản cung sao!”
Mộ Dung Bắc Hải cười khẽ, hắn nắm chặt tay Viên hoàng hậu.
Thật ra dọc theo đoạn đường gian nan muôn vàn nguy hiểm này, nhiều lần trở về từ cõi chết, nhưng bây giờ hắn cũng không dám kể rõ với Viên hoàng hậu.
Nếu không, không biết bà sẽ còn làm sao nữa! “Nhi thần cũng không phải chỉ là một đứa trẻ nữa, tất nhiên biết phải làm sao để tự chăm sóc chính mình!
Mộ Dung Bắc Hải dừng lại, sau không kiềm được mà nói tiếp: “Huống chi lần này nhi thần còn đưa Hứa Mạn Nhi theo cùng. Cả đoạn đường đều có nàng ấy chăm sóc, nhi thần chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.”
“Hứa Mạn Nhi?”