Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1390



Chương 1390

“Chắc chắn ạ!”

Triệu An Linh cũng thấy ngón tay mình cũng hơi mỏi nên xua tay tạm dừng: “Được rồi, lấy lồng hấp đi hấp đi Đợi đến khi làm ra, Triệu An Linh nhìn thử hình dáng của nó một chút.

Có lẽ là do tự mình làm nên Triệu An Linh vô cùng khoan dung, nàng tự tin gật đầu.

“Đúng là cũng không tồi!”

Khó khăn lắm mới làm ra được thành quả, đương nhiên Triệu An Linh muốn nhân lúc còn nóng để mang đi tặng Nghiêm Chính.

Triệu An Linh không chậm trễ nữa, lập tức đi thẳng đến Đại Lý Tự.

Lúc này Nghiêm Chính vừa xử lý xong một vụ án, hắn nghe nói bên ngoài cửa có một cô nương họ Triệu tới tìm.

Hắn lập tức trở nên có tinh thần: “Mau, mau mời nàng ấy vào đây.”

Sau khi Triệu An Linh được đưa vào trong, Nghiêm Chính trở nên rất vui vẻ, ánh mắt lấp lánh nụ cười,

Những người xung quanh đều cảm thấy hơi kỳ lạ. Bình thường Nghiêm Chính đại nhân đều ăn nói có ý tử, vô cùng nghiêm túc, rất ít khi thấy hắn lại vui vẻ rạng rỡ như vậy.

Không biết cô nương này có thân phận thế nào, không lẽ đây chính là người trong lòng của Nghiêm đại nhân?

Đợi đến khi người ngoài ra khỏi đó, Nghiêm Chính vội vàng đứng dậy, kéo ghế giúp Triệu An Linh rồi mời nàng ngồi xuống.

“Sao nàng lại tới đây?”

“Sao, huynh không hoan nghênh ta tới sao?”

“Đương nhiên là không rồi, nàng đến ta rất vui.

Triệu An Linh đưa tay ra lắc lư hộp đồ ăn trong tay: “Hôm nay huynh đã tặng ta một bức tranh, ta thấy rất đẹp, cũng rất thích nó. Vậy nên ta làm một chút điểm tâm coi như tạ lễ”

“Được, vừa lúc ta cũng đang đói.”

Triệu An Linh mở chiếc hộp ra, lấy chiếc đĩa để tới trước mặt Nghiêm Chính.

Lúc đầu Nghiêm Chính còn vô cùng mong chờ nhưng đến khi nhìn thấy phần điểm tâm trên chiếc đĩa, vẻ mặt của hắn trở nên khó nói thành lời.

“Chỗ điểm tâm này nàng mua ở đâu vậy? Hình dáng có hơi. Hàn không nói là xấu mà dùng một từ nhẹ nhàng hơn: “Cũng rất có phong cách đấy.”

“Đẹp không? Huynh thấy cái này giống hình gì?”

Nghiêm Chính cầm lên xem xét cẩn thận, hàn nói không chắc chắn lắm “Là là chân chó sao?”

“Chân, chân chó sao?”

Triệu An Linh chỉ muốn thổ huyết, nàng sụp đổ rồi cam chịu nói: “Đây là hoa mai, là hoa mai được chưa? “À, đây là hoa mai sao?”

Nghiêm Chính là cầm lên xem kỹ, cuối cùng đành nói một câu có lương tâm hơn: “Nhìn kỹ một chút, đúng là có mấy phần giống hoa mai.

Triệu An Linh hơi bĩu môi: “Vậy huynh nếm thử mùi vị đi!”

Triệu An Linh nhìn Nghiêm Chính vô cùng mong chờ, hắn cẩn thận cần một miếng.

Cần xong một miếng, lông mày hằn hơi run. Hằn dở khóc dở cười, không biết nói thế nào. Miếng đầu tiên còn hơi sống, hình như vẫn còn chưa chín lắm.

“Sao vậy? Ngon đúng không?”

Nhưng đây là món quà Triệu An Linh đặc biệt tặng cho hắn, cho dù không ngon thì hắn cũng không thể nói ra những lời khiến nàng tổn thương.

“Cũng không tồi!”

Triệu An Linh không kìm được cười rạng rỡ hơn: “Thật sao? Đây là lần đầu tiên ta làm điểm tâm, có vẻ như rất tốt, quả nhiên ta có thiên phú trong việc làm bếp.

“Đây là do nàng làm sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.