Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1396



Chương 1396

Riêng cái danh sách sính lễ đã khiến người ta chiết khiếp, nếu Hứa gia không chuẩn bị gì thì không biết sẽ đắc tội với Sơn Vương và hoàng hậu thế nào.

Vậy nên mới sáng sớm, Hứa phu nhân đành phải đi dạo những cửa hàng trang sức trong kinh thành cùng với nha hoàn bên cạnh.

Trên đường đi, tự nhiên bà ta bị một bà già mù mắt ngăn lại.

Hứa phu nhân lập tức trở nên tức giận, bà ta khó chịu trừng mắt nhìn đối phương.

“Bà đi đường kiểu gì vậy? Va vào người ta rồi mà còn không biết!”

Bà lão mù kia không có vẻ gì là tức giận mà còn khẽ mỉm cười.

“Bái kiến Hứa phu nhân.”

Hứa phu nhân không hiểu, nhìn chằm chằm vào mắt bà lão kia một lát.

Hình như bà lão kia nhìn được nên lại cười.

“Phu nhân không cần nhìn nữa, mắt già thật đúng bị mù. Đáng lý ra không thể nhìn thấy phu nhân nhưng già có năng lực cảm nhận, có thể nhận ra thân phận của phu nhân nên mới nói được chuẩn như vậy.”

“Lừa người sao, ngươi không nhìn thấy gì thì sao biết ta là ai.”

Bà lão không vội vàng bỏ đi mà nói tiếp: “Già ngoài chuyện có thể biết được thân phận của phu nhân còn biết gần đây phu nhân có nhiều tâm sự. Rõ ràng trong nhà sắp có hỷ sự nhưng hình như đối với phu nhân đây không phải là một chuyện vui.”

Hứa phu nhân vừa nghe được lời này, khuôn mặt lập tức biến sắc.

Lúc đầu bà ta còn không quan tâm đến đối phương, còn cảm thấy mình gặp phải một kẻ lừa đảo trên giang hồ còn bây giờ bà ta trở nên rất hứng thú.

Hứa phu nhân nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng hỏi bà lão mù “Ngươi nói vậy là sao?”

“Nếu lão không tính sai thì phu nhân, người đã gặp phải khắc tinh. Khắc tinh này còn xuất hiện trong phủ của phu nhân, phu nhân căm ghét nhưng không thể làm được gì. Lão nói có đúng không?”

Bà lão kia nói xong, trong lòng Hứa phu nhân càng không bình tĩnh được nữa. Hứa phu nhân lập tức kéo tay áo của bà lão mù: “Đừng đứng nói chuyện ở trên đường, chúng ta tìm một quán trà nào đó ngồi rồi nói chuyện. Bọn họ nhanh chóng đi tới một trà lâu bên cạnh, tìm một căn phòng rồi ngồi xuống.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, tròng mắt của bà lão này chỉ một màu trắng nhợt.

Nhưng đi lại bình thường, không hề giống một người bị tật ở mắt.

Hứa phu nhân càng cảm thấy bà cụ này có năng lực đặc biệt, có thể là một thế ngoại cao nhân nào đó.

Đợi đến khi vào phòng đóng cửa lại, Hứa phu nhân mới vội vàng hỏi: “Đại sư, sao bà lại biết rõ mọi chuyện như vậy? Chẳng lẽ bà thật sự có một năng lực gì đặc biệt sao?”

Bà lão mù gật đầu: “Không giấu gì phu nhân, lão đây từ nhỏ đã có mắt âm dương, có thể nhìn thấy những chuyện mà người khác không nhìn thấy, cũng có thể dự liệu một số kết cục, thậm chí có thể giúp người thay đổi vận mệnh”

“Thật vậy sao? Không ngờ bà còn có thể giúp người khác thay đổi vận mệnh sao? Hay bà nói thử xem gần đây ta gặp chuyện khó khăn gì, có cách nào để giải quyết không?”

Tự nhiên bà lão kia bật cười.

“Nếu ta không tính sai thì nhà phu nhân sắp nạp cát rồi đúng không?”

Hứa phu nhân nghe xong trong lòng vô cùng vui mừng, không ngờ người này biết cả chuyện nạp cát, xem ra bà ta đã gặp phải một bậc thần tiên.

“Không sai, không sai, đúng là tới bước nữa. Đại sư đúng là dự liệu như thần!”

“Có phải phu nhân đang nghĩ nếu có quý nhân nào đó có thể xử lý giúp khắc tinh trong lòng phu nhân thì thật tốt đúng không?”

“Không sai, không sai!”

“Lão cũng không phải là không có cách. Chỉ cần hơi thay đổi đường số phận một chút thì có lẽ sẽ có người giúp được phu nhân.”

Hứa phu nhân vội vàng nói: “Nếu thật sự như vậy ta nhất định sẽ có thưởng thật hậu hĩnh, nhất định sẽ không bạc đãi đại sư.

“Nếu vậy, xin đa tạ phu nhân trước. Phu nhân không cần sốt ruột, nếu lão không đoán sai, lúc nạp cát, sinh thần bát tự của hai bên sẽ được đưa đến chùa Nam Chiếu. Đến lúc đó, lão tự có cách để quý nhân cho rằng, hai người bọn họ không hợp nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.