Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1425



Chương 1425

Triệu Khương Lan gật đầu: “Được, bọn muội đi cùng huynh:

Mấy người nhanh chóng ngồi xe ngựa cùng vào cung. Dọc đường đi, bởi vì có chút xóc nảy, cơ thể Mộ Dung Bắc Hải vô cùng không thoải mái.

Hằn còn đang sốt, hơn nữa lúc trước giải độc đã làm hao tổn phần lớn tinh thần và thể lực của hắn, lại thêm chưa ăn chút cơm nào, cả người đều không có tinh thần.

Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Uyên muốn để thị vệ đánh xe đi chậm một chút, nhưng Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu ngăn cản: “Huynh không sao, tìm Hứa Mạn Nhi trước quan trọng hơn.”

Chờ bọn họ nửa nhanh nửa chậm vào cung, thì đi thẳng đến Ngự Trưởng Ty.

Bên ngoài Ngự Trưởng Ty có nữ quan đang trực, thấy Mộ Dung Bắc Hải được người đỡ xuống thì trên mặt vừa mừng vừa sợ. “Điện hạ, ngài tỉnh rồi! Tốt quá rồi, Hoàng hậu nương nương vô cùng lo lắng cho ngài, bây giờ vẫn chưa ngủ, muốn tìm ra hung thủ có ý đồ muốn mưu hại ngài.”

Nghe đến đây, Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày: “Trắc phi của bản vương sườn đang ở đâu?”

Nữ quan khó xử nhìn vào trong: “Nô tì không rõ tình huống bên trong như thế nào, nhưng mà bây giờ trắc phi có hiềm nghi lớn nhất, cho nên… “

“Tránh ra, để bản vương đi vào.” Bởi vì Mộ Dung Bắc Hải tự mình đến, các nàng không dám cản đường.

Đợi đến lúc đại môn Ngự Trưởng Ty mở ra, Mộ Dung Bắc Hải được Triệu Khương Lan đỡ vào trong.

Màn đêm dày đặc, một đường tiến về phía trước đều mờ mịt không rõ.

Thính lực của Mộ Dung Bắc Uyên và Mộ Dung Bắc Hải tốt, trên hành lang chợt nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra.

Sắc mặt Mộ Dung Bắc Hải biến đổi lớn, hình như hắn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.

Tuy rằng không giống giọng của Hứa Mạn Nhi, nhưng cũng rất có thể là của tỳ nữ bên người nàng ấy. Lúc trước Triệu Khương Lan nói, đã chết một tỳ nữ rồi.

Bây giờ lại có người đang chịu hình phạt, vậy Hứa Mạn Nhi thế nào rồi?

Triệu Khương Lan biết hắn nóng vội, bước chân lại càng nhanh hơn nữa. Thẩm vấn ở bên trong, người rên rỉ đau đớn là Thúy Ngọc.

Bởi vì nàng ấy vẫn nói mình không biết cái gì hết, cho nên cũng bị ép uống Thực Ngôn Thủy.

Đau đớn dữ dội trên cơ thể nàng ấy nhanh chóng lan tràn, nàng ấy không nhịn được rên lên.

Mà lúc này Hứa Mạn Nhi đã bị tra tấn đến mức không còn cảm giác gì nữa.

Đau đớn lúc trước rồi lại tới hiện tại, đã thành một loại chết lặng khó có thể hình dung nổi.

Cả người nàng ấy như một con rối gỗ bị cắt đứt dây kéo, nếu không phải là đang có người giữ, giây tiếp theo cả người sẽ không còn chút sức lực mà ngã xuống.

Khi gần đến cửa phòng thẩm vấn, ngón tay Mộ Dung Bắc Hải đụng phải một cánh cửa sắt. Biết rõ Hứa Mạn Nhi đang ở bên trong, hắn lại do dự trong chốc lát.

Giây tiếp theo mới dùng sức đẩy cửa ra, bên trong tản ra mùi tanh tưởi của máu tươi.

Viên Hoàng hậu thấy có người tiến vào, không nhịn được nhìn sang, chỉ liếc mắt đã thấy được người đứng đầu là Mộ Dung Bắc Hải.

“Bắc Hải? Con tỉnh lại rồi, thật tốt quá rồi, mẫu hậu lo lắng muốn chết mất.”

Mộ Dung Bắc Hải lại không vội tiếp chuyện với Viên Hoàng hậu, ánh mắt của hắn quét qua một vòng trong phòng thẩm vấn, cuối cùng rơi xuống trên người một bóng dáng nơi đầu tường.

Đó là một nữ nhân đầu tóc rối bù, thoạt nhìn không có một chút sinh khí.

Mộ Dung Bắc Hải nhìn chăm chăm nàng ấy vài giây, mới nhận ra được đối phương là ai.

Trái tim hắn bị nhấc lên, giống như bị ai đó siết chặt lại. Viên hoàng hậu muốn tới gần, Mộ Dung Bắc Hải lại đẩy bà ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.