Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1428



Chương 1428

Lúc trước Triệu Khương Lan bởi vì Tuyết Kiến Sầu cho nên cơ thể bị cung hàn.

Mộ Dung Bắc Uyên và nàng rất muốn có đứa nhỏ của mình, nhưng vẫn chậm chạp không có thai, chính là bởi vì nguyên nhân này. Có thể thấy được mấy thứ này gây ra thương tổn lớn thế nào với nữ tử, nếu nàng không nhìn lầm, lúc trước những người đó còn đè ép vào bụng Hứa Mạn Nhi.

Thật sự là vô tri đến mức đáng sợ, khiến người ta giận không thôi! Chờ về tới Sơn Vương phủ, Triệu Khương Lan để Mộ Dung Bắc Hải cho Hứa Mạn Nhi uống thuốc giải trong thời gian còn an toàn. Sau đó lại thay nàng ấy kê đơn thuốc, lúc nhìn đến vết thương trên người bị đè ép của nàng ấy, thậm chí không đành lòng nhìn nhiều thêm lần nữa.

Nàng lại xác nhận tình hình của Mộ Dung Bắc Hải, đôn đốc hẳn uống thuốc xong mới cùng Mộ Dung Bắc Uyên rời khỏi Sơn Vương phủ.

Chờ bọn họ vừa đi, Mộ Dung Bắc Hải rũ mắt nhìn Hứa Mạn Nhi.

Tay hắn yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng ấy, trán áp vào trán của Hứa Mạn Nhi.

Cởi bỏ áo trong của nàng ấy ra, không khó để nhìn thấy vết bầm xanh tím trên bụng nàng ấy. Trước khi hắn cứu nàng ấy ra khỏi đó, rốt cuộc Hứa Mạn Nhi đã phải trải qua cái gì.

Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi hắn đã thấy đau lòng khó chịu. “Mạn Nhi. Muội tỉnh lại đi được không, tỉnh lại nhìn ta xem, tỉnh lại trò chuyện với ta đi.”

Nếu là lúc trước, Hứa Mạn Nhi nhất định sẽ nũng nịu nhìn hắn làm nũng. Hắn thật sự vô cùng hy vọng, nàng ấy sẽ giống như lúc bình thường, rúc vào trong ngực mình nói: “Công tử, ta đau quá, cần công tử ôm một cái mới có thể tốt lên được.”

Đây là tiểu cô nương mà hắn hận không thể sủng lên tận trời, sao lại bị người khác tra tấn đến mức này cơ chứ.

Đáy mắt hắn đong đầy nước mắt, đáng tiếc lúc này Hứa Mạn Nhi lại không nghe được chút gì

Mộ Dung Bắc Hải cũng không cưỡng cầu nữa, Triệu Khương Lan nói nàng ấy không có nguy hiểm đến tính mạng, đã vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Hắn cứ như vậy ôm Hứa Mạn Nhi ngủ, đến ngủ cũng thấy không chân thực.

Ngay cả ánh nến bên trong tầm điện cũng không dám tắt, sợ Hứa Mạn Nhi xảy ra chuyện.

Cuối cùng đến nửa đêm, Hứa Mạn Nhi cuối cùng cũng khẽ mở miệng.

Có lẽ nàng ấy rất đau, tuy rằng đã uống giải dược, nhưng mà chỗ lúc trước bị ép vẫn rất đau đớn.

Cho nên Hứa Mạn Nhi không nhịn được mà rên lên.

Ngay lúc nàng ấy có động tĩnh thì Mộ Dung Bắc Hải đã tỉnh lại rồi, hắn cầm tay nàng ấy: “Sao vậy, chỗ nào đau, ta giúp nàng xoa nhé?”

Hứa Mạn Nhi cố gắng mở to mắt, lúc nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, nàng ấy mơ màng chớp mắt một cái.

Rồi sau đó mới tươi cười: “Điện hạ, chàng thật sự không sao nữa rồi? Không phải là ta đang nằm mơ chứ.” Trên mũi Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên như đau xót, hốc mắt cũng đỏ ửng. Hắn phải hình dung nữ nhân này như thế nào đây.

Rõ ràng hiện tại nàng ấy còn yếu ớt hơn bất cứ ai, còn phải trải qua tra tấn phi nhân tính như thế nữa. Nhưng một khi có ý thức, nàng ấy luôn hỏi về sự an nguy của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.