Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1435



Chương 1435

Hứa phu nhân nói tới đây trên mặt đã hiện lên nỗi tức giận và tủi thân.

“Nhưng mà không ngờ rằng, sau khi bà ta cho ta gói thuốc kia, nói là có thể làm cho người chán ghét Hứa Mạn Nhi, dần dần xa lánh nó.

Thế nhưng bà ta cũng nói rất rõ ràng rằng thuốc đó chắc chản là không có độc, tuyệt đối sẽ không gây ra ảnh hưởng gì khác cho cơ thể của người, ta mới dám đưa cho Tử Trúc, bảo nàng ta lén lút bỏ vào trong canh. Ai mà ngờ được, trong thuốc kia lại có độc, bà ta rõ ràng là đã gạt ta! Khi ta cảm thấy không đúng, muốn đi tìm bà già mắt mù kia, nhưng mà lục tung hết cả thành mà cũng không phát hiện ra bóng dáng của bà ta, trong lòng ta mới nhận ra được là mình có thể đã bị lừa rồi, và sự thật cũng là như vậy!”

“Điện hạ, ta thật sự là bị oan, ta bị người ta lợi dụng, cũng không phải thật sự cố ý hại người mà!”

Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày.

“Bà già mắt mù kia có đặc điểm gì không? Ngươi làm sao mà xác định bà ta là một người có tài?”

“Bà ta thoạt chừng đã hơn sáu mươi tuổi, tròng trắng rất nhiều, vừa nhìn là đã biết cặp mắt kia có bệnh. Thế nhưng bà ta vẫn luôn có thể đoán ra thân phận của tất cả mọi người.”

Mộ Dung Bắc Hải cũng giận tới tức cười.

“Lời nói dối vụng về như thế mà ngươi cũng tin? Bà ta hoàn toàn không phải là một người mù, thật ra cái gì bà ta cũng thấy rõ, chẳng qua là giả bộ mù, giả thần giả quỷ lừa gạt, dọa dẫm ngươi. Đến chuyện ngươi nói, bà ta nhận ra ngươi, có lẽ là do có người sắp xếp cho bà ta vô tình đến gặp ngươi, làm cho ngươi dính bãy. Đối phương đã sớm biết rõ tình huống của ngươi như lòng bàn tay, vô cùng rõ ràng, thì làm sao mà không nhận ra ngươi được.”

“Nhưng mà, nhưng mà chùa Nam Chiếu bốc cháy, chuyện lớn như thế, không thể cũng là giả chứ? Sau khi bà ta sắp xếp mọi chuyện, chùa Nam Chiếu đã thực sự bốc cháy, ngay cả ngày sinh tháng đẻ của ngài và Hứa Mạn Nhi cũng bị đốt trụi.

“Đó chỉ có thể nói là có người ở sau lưng bà già mắt mù kia, thế lực chắc chắn rất lớn. Hắn thậm chí có thể sắp xếp mọi chuyện trong chùa Nam Chiếu, lại muốn tạo ra một vụ cháy giữa mùa đông, thoạt nhìn thật không đơn giản, nhưng thật ra cũng không khó. Nếu là người có công lực thâm hậu, có khả năng chỉ cần dùng một viên đá là có thể đánh ngã chân cắm nến, thần không biết quỷ không hay. Ngươi sẽ không thật sự cho rằng, đây là chuyện cao nhân gì đó sắp xếp chứ”

Hứa phu nhân nghe nói vậy, mới chợt tỉnh ngộ ra, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ được tất cả mọi chuyện.

Vì thế từ đầu tới đuôi, đều là có người đi theo bà ta, muốn mượn tay bà ta diệt trừ Mộ Dung Bắc Hải.

Hơn nữa đối phương cũng biết bà ta không dám làm hại tính mạng của Mộ Dung Bắc Hải, nên mới nói dối thuốc kia không có độc.

Trên thực tế, lại chính là thứ cực độc.

Nghĩ tới đây, Hứa phu nhân vội vã dập đầu nhận tội.

“Điện hạ, tất cả những chuyện này đều là do ta bị ma ám, tin lời nói dối của người xấu mới bị người ta lợi dụng. Bằng không ta làm sao dám lấy tính mạng của người ra đùa giỡn được. Cho dù ta có chán ghét Hứa Mạn Nhi cũng chắc chẳn sẽ không kéo theo cả nhà họ Hứa cùng gặp xui xẻo. Là ta vụng về, dốt nát, bị người ta sắp đặt, mới phạm vào lỗi sai như vậy, xin người có thể xem trên phần Hứa Mạn Nhi là biểu tiểu thư nhà chúng ta mà bỏ qua cho ta lần này”

Hứa An Liễu cũng gấp tới khóc lớn, quỳ theo bên cạnh Hứa phu nhân xin tha.

“Đúng đó điện hạ! Hứa Mạn Nhi dù sao cũng là người nhà họ Hứa, nếu bây giờ nhà họ Hứa xảy ra chuyện thì cũng không có chút lợi ích nào cho nàng ta, nếu trong lòng ngài thật sự có nàng ta, xin hấy bỏ qua cho nương của ta! Bà cũng chỉ là hồ đồ trong một lúc, sau này tuyệt đối sẽ không dám tái phạm nữa.”

Mộ Dung Bắc Hải rũ mắt nhìn xuống, khóe môi cong cong có chút châm biếm.

“Trí nhớ của Hứa phu nhân thật sự là không ổn, không lẽ ngươi quên là trước đó Hứa đại nhân đã viết xong thư cắt đứt quan hệ rồi à, nói rõ bắt đầu từ giây phút đó Hứa Mạn Nhi đã không còn một chút quan hệ với các ngươi. Các ngươi cũng đã nói việc làm của Hứa Mạn Nhỉ tuyệt đối không liên quan đến nhà họ Hứa, thì giờ cũng giống vậy, việc làm của nhà họ Hứa cũng không có tí tỉ liên quan gì tới Hứa Mạn Nhị, làm sao mà đến lúc cầu xin lại nhớ ra Hứa Mạn Nhi là người nhà họ Hứa rồi hả? Vậy để bổn vương nói rõ cho các ngươi, các ngươi và Hứa Mạn Nhi đã không còn dính dáng bất kỳ chuyện gì, mong rắng các ngươi nói được làm được. Vì thế bổn vương cũng không cần xem trên phần của Hứa Mạn Nhi mà bỏ qua cho ngươi cùng với nhà họ Hứa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.