Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1439



Chương 1439

“Thành Vô Tuyết này, thủ lĩnh quân đội đóng quân đến bây giờ chính là người trước kia tiền kinh nói Lê Vương tạo phản tên Trần Quý. Trầm bây giờ nhở ra, trước đó Trần Quý đã bị Liên Tư Thành kia mua chuộc rồi cho nên mới phối hợp hắn làm ra chuyện này. Chặn thư chân tướng của Lê Vương, không thể không đem những gì liên quan đến nhà họ Liên bỏ đi. Những người này trung thành với Liên Tư Thành còn hơn trung thành với triều đình, không thể để lại được. Vì vậy trẫm lệnh cho ám vệ thăm dò rõ ràng, bây giờ trong Thành Vô Tuyết có hai cái doanh trai, một cái trong đó là của doanh trai thuỷ quân có hơn bốn nghìn năm trăm người. Còn một cái là doanh trai trung tả, có hơn bốn nghìn bảy trăm người, đều là doanh trại dưới quyền quản lý của Trần Quý.”

“Ban đầu hắn ta có chưa tới năm nghìn binh lính đóng quân, nhưng trải qua chuyện lần trước, sau khi hắn ta phối hợp với Liên Tư Thành, Liên Tư Thành tin tưởng và giao cho hắn ta nhiệm vụ rất quan trọng, trực tiếp cho hắn ta binh quyền của hàng vạn binh lính. Tự mình lo chuyện kinh thương, trầm trực tiếp hạ thủ với Liên Tư Thành thì không hay, dù sao chuyện này nói nhỏ thì không hề nhỏ mà nói to thì cũng không to. Nếu như làm trực tiếp quá thì nói không chừng thuỷ quân Đông Nam sẽ oán thán khắp trời. Một số quan viên trong triều ủng hộ nhà họ Liên cũng sẽ đứng ra phản đối, ngược lại hạ thủ với phó tưởng của hắn, nhân cơ hội đối phó tưởng của hắn.” Mộ Dung Bắc Hải chớp mắt

“Cho nên ý của phụ hoàng là, hạ thủ từ Trần Quý này? “

“Đúng vậy, trong tay hằn ta có mấy vạn binh linh, nếu như hạ bệ hàn ta thì chắc chắn có thể dựa núi dọa hổ, cho Liên Tư Thành một chút cảnh cáo.

Quả nhiên đúng như dự đoản, sáng sớm ngày hôm sau, trong buổi triều có hai ba người lục tục đứng ra, trực tiếp vạch tội chuyện lá chè ở thành Vô Tuyết.

Nói trong thành Vô Tuyết có người nhiều lần tố cáo thuỷ quân Đông Nam lợi dụng danh nghĩa của quân đội, tự mình buôn bán lá chè, làm tổn hại đến quyền lợi của thương hộ.

Cho nên không ít ngược tụ tập ở quan phủ làm loạn, rất ảnh hưởng đến trị an của nơi đó, hơn nữa còn làm tổn hại đến danh tiếng của quân đội.

Chiêu Vũ để nghe câu này lại giống như là lần đầu nghe vậy: “Vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy? Nếu như là chuyện mà các ngươi nghe nói thì xem ra chuyện này làm loạn không nhỏ đâu.”

Hắn ta nhìn về phía Hình bộ Thượng thư chưởng quản tư pháp: “Ái khanh, người thấy chuyện này như thế nào?”

Hình bộ Thượng thư tiến lên đáp: “Hồi Hoàng thượng, từ triều đại đầu của triều ta đã ban hành lệnh cấm quân đội không được phép buôn bán chè gạo dầu muối các loại vật khác. Đặc biệt là lợi dụng chức quyền can thiệp vào lợi ích thương hộ bình thường, càng xâm phạm pháp luật của triều ta. Thuỷ quân Đông Nam thân là quân đội quan trọng của triều đình lại cố tình phạm pháp, làm ra chuyện như thế này, đến giờ còn khiến cho dân oán thán đầy trời, nếu không trừng trị nghiêm khắc thì chỉ sợ là khó bình ổn lòng dân.”

Nghe đến đây, có quần thần đứng về phía nhà họ Liên lập tức đứng ra phản đối.

“Lời này của Hình bộ Thượng thư không khỏi hơi quá rồi! Mọi người đều biết, một năm này, quân đội của triều ta phải chịu ảnh hưởng rất nặng của chiến tranh, thường làm vào hoàn cảnh khốn khổ không đủ xuất. Đến giờ quốc khổ cũng không đầy đủ, quân lương triều đình cấp cho bọn họ cũng bằng như trước. Quân đội nếu như muốn chi tiêu bình thường, nếu như không có đường buôn bán thì chỉ sợ khó càng thêm khó. Thuỷ quân Đông Nam sẽ có hành động nhưng chỉ là vì có thể ổn định lòng quân, thủ vệ giang sơn xã tắc tốt hơn. Sao đến miệng của ông lại thành hành vi tội ác tày trời vậy?”

Hình bộ Thượng thư nghe thấy ông ta nói thế thì cực không tán thành.

“Quốc có quốc pháp, đây là phép tắc được quyết định từ thời tổ tiên, hả có thể vì một trận chiến mà nói phá là phá chứ? Đừng nói là thời của tổ tiên, cho dù là thời Văn đế, Càn đế, an thịnh cũng không phải chưa từng trải qua trận chiến quy mô lớn như vậy. Hơn nữa so với trận nội chiến này còn có quy mô lớn hơn, thời gian dài hơn, sao lại chưa từng nghe nói những quân đội đó hiềm nghi tự buôn bản. Có thể thấy đây rõ ràng là một cái cớ, các hại không cần giải vây cho thuỷ quân Đông Nam.

Trong nháy mắt, các triều thần tranh luận sôi nổi, ai cũng không nhường ai, đúng là khó phân cao thấp.

Chiêu Vũ để nhưởng mày, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên hỏi trước.

“Thần Vương có suy nghĩ gì đối với chuyện này? Đến giờ con quản lý hết mọi việc của quân đội, chuyện này trầm cũng muốn nghe ý kiến của con.

Mộ Dung Bắc Uyên sao lại có thể không biết được suy nghĩ trong lòng Chiêu Vũ đế, tiến lên trước một bước nói: “Hồi phụ hoàng, không có phép tắc được phép vi phạm. Nếu như có tiền lệ là thuỷ quân Đông Nam thì tất cả quân đội sau này đều sẽ dựa theo cách làm của đội thuỷ quân Đông Nam, lén lút buôn bán, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự oán thần của dân. Bây giờ tình hình kinh tế thiếu túng. Bách tính kiếm sống đã rất không dễ dàng rồi, nếu như quân đội lại lợi dụng đặc quyền cướp chuyện làm ăn của họ thế chẳng phải là hoạ vô đơn chỉ sao. Vì vậy nhi thần thấy, nên tiến hành chỉnh đốn và cải cách đội thuỷ quân Đông Nam, cũng trừng phạt người phụ trách có liên quan.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.