Chương 1441
“Hơn nữa một khi trải qua chuyện này, các phó tưởng khác của cữu cữu con đều phải chặt đứt tất cả đường buôn bản. Vậy thì, tất cả chỉ tiêu của bọn họ sau này chỉ có thể dựa vào quân doanh cung cấp, Mộ Dung Bắc Uyên lại nằm giữ Sở quân doanh. Điều này có nghĩa là, sau này thủy quân Đông Nam sẽ chỉ dựa vào các khoản chi tiêu của quân doanh, cũng có nghĩa là họ phải tuân theo lời của triều đình!” Mộ Dung Bắc Quý nghe hắn nói lời này, trong lòng lo lång.
“Làm sao vậy?”
Trữ Quốc Công chế nhạo: “Lần trước ngoại công còn tưởng rằng có thể hạ Mộ Dung Bắc Hải, không ngờ mạng của hắn lại lớn như vậy, dù có bị nhiễm nọc độc bọ cạp tắm cũng có thể giữ được mạng hắn, lại sớm bình phục như ban đầu. Trái lại cả nhà mình cũng rất có thể bị hoàng thượng nghi ngờ, nếu như hắn tính món nợ này lên chúng ta, cũng không có gì ngạc nhiên khi hắn bất ngờ chống lại cữu cữu con. Đương nhiên, chuyện của Mộ Dung Bắc Hải chỉ là bước đầu tiên, Giang Nam cách xa Kinh thành, tin tức không thể một sớm một chiều có thể truyền đến. Chắc là Hoàng Thượng cũng đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, nhưng e rằng sau này cuộc sống của cữu cữu con sẽ trở nên rất khó khăn.”
“Sợ rằng phụ thân con đã hạ chỉ phải người đến Giang Nam. Hắn còn chỉ định một phó tưởng mới đầy Trần Quý xuống. Vừa có thể răn đe cữu cữu con vừa có thể giám sát sự di chuyển của thủy quân Đông Nam, một mũi tên trúng hai đích
Trữ Quốc Công thở dài và nheo nhẹ mắt.
Xem ra có một số việc nên được lên kế hoạch từ lâu. Kể từ lần cuối cùng hoàng hậu đưa Hửa Mạn Nhi vào cung để tra khảo thì Mộ Dung Bắc Hải đã không bao giờ gặp lại bà ấy.
Sau khi biết được sự thật của sự việc, trong lòng bà cảm thấy có chút hối hận. Vì vậy đã phải người mang rất nhiều thuốc bổ vào phủ Sơn Vương, muốn tẩm bổ cho Hứa Mạn Nhi.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải chỉ nói trong hoàng cung có tất cả mọi thứ, nên không cần Hoàng hậu bận tâm, trả lại thuốc bổ.
Vì lý do này, Hứa Mạn Nhi cũng thuyết phục hắn: “Hoàng hậu chỉ là nhất thời lo lắng nên mới đưa ta đến Ngự Chưởng Ty. Chàng không nên oán trách, nếu không ta chỉ cảm thấy áy náy mà thôi.”
Mộ Dung Bắc Hải có chút cố chấp: “Nếu như chuyện này qua loa bỏ qua, e rằng sau này mẫu hậu gặp phải tình huống tương tự, sẽ làm những chuyện quá đáng với nàng. Lần này, ta thật sự rất tức giận, trong chốc lát vẫn chưa nguôi được, chờ bà ấy suy nghĩ kỹ, sau này bà ấy sẽ không đối xử quá đáng với nàng nữa.
“Ta không muốn nhìn thấy chàng và Hoàng hậu vì chuyện này mà khó xử. Chàng đối với ta tốt như vậy. Nếu tình cảm giữa mẫu tử chàng vì ta mà bị ảnh hưởng, thì đó là lỗi của ta”
Mộ Dung Bắc Hải sờ đầu của nàng: “Chuyện này không liên quan đến nàng, ta không hài lòng với cách hành sự vội vàng của bà ấy. Tuy rằng thai hậu quan tâm thấu đảo nhưng bà ấy là bậc mẫu nghi của thiên hạ, bà ấy nên lý trí hơn, lại vì cảm xúc cá nhân, mà sử dụng hình phạt nặng nề là thực sự không phù hợp.”
Có lẽ chính thái độ của Mộ Dung Bắc Hải đã làm cho Hoàng hậu lo lắng, mấy ngày sau cảm thấy không yên lòng nên hạ lệnh mời Hứa Mạn Nhi vào Hoàng cung.
Bởi vì Mộ Dung Bắc Hải đang thảo luận công việc quốc gia với Chiêu Vũ đế, và hắn không ở trong vương cung. Vì vậy, Hứa Mạn Nhi lấy hết can đảm và một mình đến gặp Hoàng hậu.
Gặp lại Thái hậu, nàng ấy vẫn có chút sợ hãi.
Hoàng hậu cảm thấy có chút áy náy khi nhìn thấy nàng ay.
Bà tự trách nói: “Trước đây là lỗi của bổn cung, bổn cung một lòng cho rằng người không rõ ràng, sẽ bất lợi đối với Sơn Vương, mới có thành kiến với ngươi. Hành sự thực sự có chút quá đáng, mong ngươi không nên giữ chuyện này trong lòng, cũng có thể tha thứ cho bổn cung.
Hứa Mạn Nhi vội vàng nói: “Con không dám oán trách Hoàng hậu. Người yên tâm, sức khỏe của con đã đỡ rồi, người đừng tự trách”
“Đúng là một đứa trẻ ngoan. Chỉ là Bắc Hải có thành kiến với bản cung. Cho dù bản cung sai người mời Bắc Hải qua đây, Bắc Hải cũng không có thành ý.
“Sau khi con trở về Phủ, con nhất định sẽ thuyết phục Điện hạ bỏ qua chuyện này. Xin người an tâm.
Hoàng hậu ban thưởng cho nàng ấy rất nhiều thứ, lần này Hứa Mạn Nhi nhận hết để làm cho bà yên tâm.