Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1457



Chương 1457

Hứa Mạn Nhi nhìn bóng áo đỏ dưới hồ nước, trong lòng không khỏi dấy lên những suy nghĩ.

Nếu người đó thật sự là Triệu Khương Lan, nhất định không thể để nàng ấy xảy ra chuyện được.

Nếu không, không chỉ Thần Vương điện hạ đau lòng mà Mộ Dung Bắc Hải cũng sẽ thấy xót xa.

Nàng thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải phải buồn vì bất cứ điều gì.

Hơn nữa, Triệu Khương Lan tốt với nàng như vậy, nàng bảo đáp lại nàng ấy, như vậy cũng đâu có gì sai.

Nghĩ vậy, Hứa Mạn Nhi không do dự nữa, nàng cởi áo choàng rồi bước về phía trước mũi thuyền.

Thị vệ đi theo sau nàng có chút do dự: “Trắc phi, người thật sự muốn xuống nước sao? Điện hạ ra lệnh cho chúng thần phải bảo vệ người. Người cứ như vậy mà nhảy xuống, lỡ như xảy ra chuyện gì, chúng thần không biết sao để giải thích với điện hạ.”

Nếu người dưới nước là người khác, có lẽ nàng sẽ không quan tâm nhiều như vậy.

Nhưng người dưới nước kia có khả năng là Triệu Khương Lan, vì vậy nàng không thể ngồi yên được.

“Không sao, nếu người đó thật sự là Thần vương phi, cho dù là điện hạ, cũng sẽ không ngồi yên nhìn tỷ ấy xảy ra chuyện đầu. Không cần nói thêm gì nữa.”

Hứa Mạn Nhi không chậm trễ, bật người lên rồi lặn xuống thật sâu, nhanh chóng bơi đến bên cạnh bóng người áo đỏ kia.

Còn các cô nương ngồi trên thuyền lại nở một nụ cười đầy nham hiểm và đầy sự xảo trá.

Mùa đông nước hồ lạnh ngắt, Hứa Mạn Nhi dần dần cảm nhận được hơi lạnh. Nàng nghiến răng không dám thả lỏng người, gắng sức mà bơi đến gần người mặc áo đỏ kia.

Chiếc thuyền dần dần đến gần, có người thả sợi dây thừng xuống để kéo hai người họ lên. Hứa Mạn Nhi cuối cùng cũng chạm tay được vào người kia, nhưng nàng không thể ngờ tới là bóng áo đỏ dưới nước đột nhiên đứng dậy.

Khi người áo đỏ đó quay lại, nàng mới nhận ra hẳn là nam nhân!

Đôi mắt Hứa Mạn Nhi mở to, tự nhiên một cảm giác còn lạnh hơn cả nước hồ bỗng dâng lên trong người nàng. Chuyện gì đây, sao lại như vậy? Tại sao lại là một nam nhân chứ! Còn bên kia, chiếc thuyền đang tiến đến gần, người trên tàu hét lớn: “Trắc phi, người đó có phải Vương phi không, hai người mau lên thuyền đi.”

Nam nhân kia quay sang nhìn nàng nở một nụ cười lạnh lùng, tựa như con rắn nước trông rất đáng sợ. Hứa Mạn Nhi gần như đã kiệt sức, thiếu chút nữa là bị chim xuống. Nam nhân kia lại đưa tay ra định đỡ lấy nàng, nhưng Hứa Mạn Nhi dùng hết sức đẩy hắn ra, nàng không muốn dây dưa đến hắn chút nào cả.

Nàng bơi theo hướng của chiếc thuyền, nhưng người nam nhân mặc áo đỏ kia lại đuổi theo nàng, cảm giác như là hắn ta đang cố tình đi theo nàng vậy.

Trong lòng Hứa Mạn Nhi lúc này vừa xấu hổ vừa khó chịu, luôn cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.

Nhưng chuyện này là do bản thân nàng tự quyết định xuống nước nên không thể trách ai cả. Khó khăn lắm Hứa Mạn Nhi mới trở lại thuyền, Vương

Phu nhân lập tức đưa khăn lau cho nàng.

Mọi người đều nghi ngờ mà hỏi nàng: “Trắc phi, người đó là ai, tại sao, tại sao lại là một nam nhân vậy?”

Nam nhân đó đứng bám vào thuyền nhưng không lên thuyền, hắn ta hét vào mặt những người trên thuyền một cách kỳ lạ: “Cảm ơn cô nương đây đã ra tay giúp đỡ ta, nhưng ta đang bơi chứ không phải đuối nước đầu, hahaha.

Hắn ta nói xong liền lặn xuống nước, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau một trận ồn ào như vậy, mọi người đều nhìn thấy rõ người mà Hứa Mạn Nhi cứu thực sự là một nam nhân.

Chuyện như vậy là không xong rồi, nàng ta đường đường là Trắc phi, lại ở dưới nước lôi co với một nam nhân chuyện này mà đồn ra ngoài chẳng phải nàng đã làm xấu mặt của Sơn Vương phủ sao.

Cho dù Hứa Mạn Nhi có ý tốt và tất cả mọi người đều biết nàng có ý tốt.

Nhưng sẽ luôn có những người cho đó là điều xấu và cảm thấy khó chịu.

Các tỷ muội của Hứa An Liễu lần trong đám người, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ để mọi người bắt đầu bàn tán: “Ai chà, Sơn Vương điện hạ mà biết, chắc chắn ngài rất tức giận đó, hình như Trắc phi tỷ hơi thiếu bình tĩnh rồi thì phải.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.