Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1468



Chương 1468

“Nhưng nếu ta đã hạn chế quân lương của bọn họ, cắt đứt con đường tiền tài của bọn họ, Liên Tư Thanh đã không có tiền, thì dựa vào gì để bọn họ ở lại?”

Triệu Khương Lan nhíu mày: “Chuyện này mạo hiểm quá.”

Đôi môi mỏng tanh của Mộ Dung Bắc Uyên khẽ nhếch: “Ta đương nhiên biết mình mạo hiểm. Mỗi bước ta đi hiện giờ như cốc mò cò xơi vậy”

“Vậy chàng còn dám làm như thế?”

“Ta chỉ đang đánh cược thôi. Ta cược phụ hoàng sẽ không để ta củng cố địa vị của Liên gia. Khi ông ấy nhìn thấy thái độ của ta, thì sẽ biết ta có nói giỡn hay không. Giữa nàng và giang sơn, ta đã lựa chọn từ sớm, không ai có thể thay đổi điều đó. Nếu như nàng là phụ hoàng, nàng sẽ làm như nào?”

Triệu Khương Lan cuối cùng đã hiểu suy nghĩ của Mộ Dung Bắc Uyên.

Nếu như Chiêu Vũ để thực sự đứng ở ngã ba đường, hắn nhất định phải lựa chọn giữa việc chống lại Liên gia hoặc Vinh Dương.

Nếu như hắn vẫn cố ý gả Triệu Khương Lan ra ngoài, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không do dự ủng hộ Liên gia.

Kể từ đó, nội bộ Thịnh Khang càng ngày càng lục đục.

Trừ khi hắn buông tha cho Triệu Khương Lan, nhưng điều đó đại diện cho việc Vinh Dương sẽ không từ bỏ dễ dàng.

Nếu giữa hai quốc gia nhất định có một trận chiến, quan Thiết Ngô của La tướng quân sẽ xuất chiến.

Đương nhiên Mộ Dung Bắc Uyên sẽ giúp trấn áp Liên gia, cam đoan Liên Tư Thành không thừa cơ gây loạn.

Lúc trước thủy quân Đông Nam phản bội Lê Vương, nương nhờ Liên Tư Thành, bởi vì hắn cung cấp đầy đủ quân lương cho bọn họ, không cần lo lắng vấn đề tiền tài.

Nhưng hiện tại không giống, quân lương và quyền lực đều nằm trong tay Mộ Dung Bắc Uyên. Cho dù là binh sĩ trung thành, cũng sẽ lấy lợi ích lên làm đầu, không có quân lương tất cả chỉ là nói suông.

Dần dần, bọn họ sẽ không quyết một lòng trung thành với Liên Tư Thành nữa.

Đợi đến lúc thủy quân Đông Nam lòng người bất ổn, thừa cơ Liên Tư Thành mất quyền lực, đó chính là thời điểm tốt nhất.

Khi đó, dù ai giành được quyền kiểm soát thủy quân Đông Nam, cũng có thể ít nhất kiểm soát toàn bộ Giang Nam và cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài.

Triệu Khương Lan nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, lại bị Mộ Dung Bắc Uyên kéo vào ôm trong ngực.

“Ta biết nàng sợ, biết nàng lo lắng. Nhưng ta phải nói rõ cho nàng hiểu, trên đời này không có gì có thể vượt qua địa vị của nàng trong tâm trí ta.”

Triệu Khương Lan suy sụp: “Chàng không hiểu, sau này người đời biết tất cả hành động của chàng, thì cả thiên hạ sẽ dị nghị Mộ Dung Bắc Uyên chàng vì một nữ nhân mà liều lĩnh, chàng không sợ sao? Cho dù thiếp biết rõ, chàng yêu thiếp sâu đậm, trong lòng thiếp chàng chính là một vị anh hùng chỉ cao vô thượng, thế nhưng người bên ngoài nhìn chàng bằng ánh mắt như thế nào? Nói không chừng chàng sẽ bị ngàn người chỉ trích bêu danh? Chàng có từng nghĩ đến điều đó không?”

Mộ Dung Bắc Uyên nhắm mắt lại: “Ta đã nghĩ qua, nhưng ta không quan tâm.

“Vậy chàng có bao giờ nghĩ tới khi phụ thân thỏa hiệp với chàng, hắn nhất định sẽ có ác cảm với chàng, thậm chí coi chàng thành người lòng lang dạ thú, từ nay về sau trong mắt hắn chàng không còn là nhi tử hiểu chuyện của hắn nữa mà trở thành kẻ máu lạnh ích kỉ như Mộ Dung Bắc Quý.”

“Ta cũng nghĩ qua, những lời nàng nói ta đều nghĩ qua “Vậy sao chàng còn làm? Sao chàng dám làm như thế!”

Đôi mắt Triệu Khương Lan ngấn nước, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Có đáng giá không? Vì một người như thiếp, không tiếc cùng thiên hạ đối nghịch, có đáng giá không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.