Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1491



Chương 1491

Nhìn thấy Triệu An Linh căm giận bất bình, Triệu Khương Lan lập tức đưa cho nàng ấy một bộ “hồng tâm kiểu mới mới có thể dỗ người xong xuôi.

Trước khi Triệu An Linh rời đi, Mộ Dung Bắc Uyên không quên nhắc nhở nàng ấy: “Chuyện này muội biết rồi, tuyệt đối không nên nói cho người ngoài nghe. Dù sao thì đây không phải là việc nhỏ, một khi để lộ ra thì không thể khinh thường.”

“Biết rồi. Ngay cả Nghiêm Chính ta cũng không nói là được chứ gì.”

Nàng ấy nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, lại thấy hơi chột dạ.

Mới vừa rồi nàng ấy không khống chế được cảm xúc đã mắng Thân Vương một trận.

Đây là tật xấu của nàng ấy mà.

“Chuyện là, tỷ phu, ta còn trẻ người, lại còn đang tức giận nên vừa nãy không thu được lửa nóng trong người, huynh đừng giận ta đấy nhé.”

Mộ Dung Bắc Uyên hơi nhíu mày: “Lần đầu tiên được muội gọi là tỷ phu, cảm giác cũng không tệ lắm. Vậy thì không tính toán với muội nữa.

Sau khi bảo Triệu An Linh quay về xong, Triệu Khương Lan lắc đầu liên tục: “Thật đúng là tạo hoá trêu người mà . Trước đây ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có quan hệ thân thiết với Triệu An Linh như thế này. Nhìn thấy nó vì ta mà khóc thành như vậy, cảm giác thật sự ấm áp.

“Triệu An Linh là điển hình của kiểu người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu phụ. Từ nhỏ đã bị Quận chúa Di Thanh dạy hư, may sao mà kịp thời sửa lại.

Mộ Dung Bắc Uyên khẽ nâng gương mặt Triệu Khương Lan lên, hôn vào khoé môi nàng một cái: “Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì Vương phi của ta khiến cho người gặp người thích. Cho dù là Triệu An Linh vốn đi không hiểu chuyện cũng đã thích nàng, tình nguyện thay đổi thái độ với nàng.”

Triệu Khương Lan cười khúc khích: “Ngoài miệng của chàng bởi mật ong đúng không?”

“Nàng vừa hưởng qua đó, ngọt không?”

Không biết Mộ Dung Bắc Uyên học từ đâu cách dỗ ngon dỗ ngọt này, Triệu Khương Lan bị hắn và Triệu An Linh quấy rầy một lúc. Sự thương cảm lúc trước đã vơi đi không ít.

Mấy ngày sau, nàng vẫn ở yên trong Vương phủ không đi đâu hết.

Ngược lại là Hồng Vân đến đây hai lần, nói cho nàng nghe không ít chuyện liên quan đến sắp xếp của Vinh Dương.

Từ trong lời nói của Hồng Vân, Triệu Khương Lan có thể nhìn ra được.

Cho dù người đang ở biên quan, ở bên cạnh La Tước, nhưng Hồng Vân vẫn còn liên hệ chặt chẽ với Phượng vệ của Vinh Dương.

Nàng không khỏi có chút bận tâm.

Bây giờ người là người bên gối của La tướng quân rồi. Ta khuyên người vẫn nên tiếp xúc ít với Phượng vệ Thân phân của người rất đặc biệt, chẳng may La Tước biết được, khó tránh sẽ thêm phiền lòng. Còn ta thì dù sao cũng đã sống lại một đời người, không thể nào bảo vệ tuyệt đối cho ngươi, vậy nên không hy vọng người để lộ thân phận thật, rước thêm phiền phức cho chính mình.

Triệu Khương Lan đương nhiên là có ý tốt, Hồng Vân nhẹ nhàng gật đầu: “Thuộc hạ biết. Nhưng mà thuộc hạ thân là Phượng vệ, gánh vác sứ mệnh riêng. Một khi các Phượng vệ khác cần giúp đỡ, thật sự là không thể nào khoanh tay đứng nhìn. May mắn La Tước chưa từng suy nghĩ nhiều. Bây giờ Phượng vệ cũng không hẳn là hoàn toàn nghe theo lệnh của bệ hạ. Dường như đều không tham gia vào những hành động gây bất lợi cho Thịnh Khang. Vậy nên, bình an vô sự.”

“Trong lòng người hiểu là được. Các người đã gọi ta một tiếng chủ thượng, tất nhiên ta muốn chịu trách nhiệm với tất cả các ngươi. Bị kẹt giữa ta và bệ hạ, thân phận của Phượng vệ quả thật là rất nhạy cảm. Ta không thể bảo vệ các ngươi, chỉ hy vọng các ngươi có thể được giải thoát, đi tìm hạnh phúc cho chính mình.

Hồng Vân cảm thấy rung động trong lòng, năm chặt lấy tay của nàng: “Vậy ngài tính sẽ ở lại Vương phủ, sau này cứ trốn tránh bệ hạ như vậy sao?”

“Chờ sau khi đất nước ổn định, Vương gia sẽ dẫn theo ta rời khỏi nơi này. Sống qua hai đời, ta đã vô cùng chán ghét chuyện tranh đoạt quyền thế, chỉ hi vọng có thể đến được lúc không tranh quyền thế. Trước lúc đó, ta cũng hy vọng có thể giải tán Phượng vệ, trả lại tự do cho các ngươi.”

Mặc dù triều đình vẫn còn trong ngày hưu mộc, nhưng Kinh Triệu phủ và quân doanh đã bận tối mặt tối mũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.