Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1513



Chương 1513

“Bệ hạ, lần này chúng thần đến Thịnh Khang, vốn dĩ mọi chuyện vẫn rất tốt, đều nằm trong kế hoạch. Nhưng không ngờ được, nhưng vị công chúa Nhã Lan kia vậy mà có bệnh mộng du, khi đếm đến bốn bề vắng lặng, một mình đi đến bên cạnh giếng, yên lặng không một tiếng động mà ngã xuống giếng rồi chết! Đợi đến khi phát hiện thi thể của nàng thì thân thể đều tan nát lên rồi, cho nên chúng vị thần quả thực là không thể hoàn thành sứ mệnh nghênh đón Hoàng hậu về Vinh Dương, đặc biệt đến để báo cáo với bệ hạ chuyện này. Mong bệ hạ kìm nén bị thương, lại tuyển chọn tân hậu một lần nữa!” Không cần bọn họ nói, Lý Mặc đã biết được tin tức từ hai ngày trước rồi.

Trong nháy mắt vừa nghe thấy tin tức đấy, Lý Mặc như bị năm tia sét đánh trúng vậy, đầu tiên là không dám tin tưởng.

Rồi sau đó lại rơi vào đau thương cùng cực, nhưng đợi đến lúc hắn ta tỉnh táo lại thì lại cảm thấy chuyện này có chút không đúng.

Chuyện này có phải là Triệu Khương Lan vì để tránh mắt hắn ta, mà có ý tạo ra cái cục diện như thế?

Để cho hắn ta nghĩ rằng, nàng đã hoàn toàn không còn sống nữa rồi, tâm tư này có thể bỏ được rồi.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Mặc cho rằng suy đoán cuối cùng có khả năng lớn hơn.

Hắn ta đè ép tin tức xuống, đợi đến khi đoàn sử thần trở về Kinh, rồi nghe bọn họ nói rõ ràng tỉ mỉ.

Đến bây giờ nghe thấy lời nói này, trong lòng của Lý Mặc đã có chuẩn bị về mặt tâm lý. khiến chúng sứ thần cảm thấy không ngờ là, sau khi Lý Mặc nghe xong không có hỏi công chúa Nhã Lan ngay lập tức mà ngược lại lại hỏi tình huống của một nữ nhân khác.

“Trong Kinh Thành ngoại trừ công chúa Nhã Lan ra, có nữ nhân khác cũng xảy ra chuyện không? Đặc biệt là Thần Vương phủ của Thịnh Khang, khoảng thời gian trước có tin tức gì không hay truyền ra không?”

Sứ thần nghe được câu này thì có chút sửng sốt.

“Bệ hạ, sao ngài biết được vậy! Thần Vương phủ cũng xảy ra một chuyện rất lớn, nghe nói Vương phi của vị Thần Vương điện hạ kia đột nhiên phát bệnh, không trị mà chết. Nàng ấy cùng công chúa Nhã Lan dường như là đồng thời rời khỏi nhân thế, chuyện này được truyền rất xôn xao ở Thịnh Khang, thảo luận không ngớt. Ai cũng không biết, vì sao hai vị quý nhân này lại nối đuôi nhau rời đi, quả thật là khiến cho người ta có chút tiếc nuối.

“Ngươi nói cái gì? Thần Vương phi cũng mất rồi?”

Trong nháy mắt vẻ mặt của Lý Mặc trở nên tải xanh, hắn ta im lặng ngồi trên long ỷ rất lâu, chầm chậm nằm chặt ngón tay lại.

“Sao có thể như thế được?”

“Bệ hạ, nhưng vị Vương phi đó có vấn đề gì sao?” Lý Mặc vô lực phất phất.

“Các người đi trước đi, trẫm đã biết rồi.

“Vậy thì bây giờ, chuyện lập hậu nên làm thế nào? Không dối gì bệ hạ, gần đây có không ít người nghị luận nói, công chúa Nhã Lan đột nhiên xảy ra chuyện tất cả là bởi vì…

“Bởi vì cái gì? Nói mau!”

“Là bởi vì lời nguyền rủa của Lý Hoàng hậu.

Lý Mặc nheo mắt lại, vẻ mặt trầm xuống ngay tức khắc.

“Lời nguyền từ đầu đến? Rốt cuộc là ai đang nói năng bậy bạ! Nếu như để trẫm nghe thấy những lời bàn luận hoang đường này nữa thì cắt lưỡi những người truyền tin đồn này đi. Truyền lệnh xuống, bất luận là triều thần hay bách tính, không được phép lén lút nghị luận chuyện này. Cái chết của công chúa Nhã Lan, trẫm thấy có chút kỳ lạ, chuyện này còn phải điều tra lại.”

Sứ thần nơm nớp lo sợ gật đầu lui xuống.

Lý Mặc nắm chặt nắm đấm, đập mạnh: “Hoang đường, Lý Hân nàng sao có thể nguyền rủa chính mình được chứ, nhưng thực sự là nàng đã chết rồi sao?”

Hắn ta lấy tay day day giữa trán, trong lòng càng ngày càng cảm thấy hoài nghi.

Một người như thế, nếu như dễ dàng chết thì là chuyện quá kỳ lạ.

Dù sao thì thật sự là nàng từng chết qua một lần, đều có thể chuyển thể trọng sinh, sống nương nhờ vào thân thể của người khác.

Sinh mệnh ngoan cường như thế, sao có thể dễ dàng ngã vào một cái giếng nước của Thịnh Khang mà chết chứ, Đúng lúc Lý Mặc đang muốn bí mật tập hợp nhân thủ, định phải một đạo nhân mã, lén lút đi về phía Thịnh Khang điều tra rõ chân tưởng.

Thì lại có một thị vệ vội vàng chạy vào nói: “Bệ hạ, vừa nãy ở cửa cung có một mũi tên bắn đến. Cố định một bức thư lên cửa, hơn nữa đuôi mũi tên có một cái nhẫn trên bức thư viết là bệ hạ thân mến.”

Lý Mặc nhíu chặt lông mày: “Ồ, còn có chuyện như vậy? Có biết được đối phương có thân phận gì không?”

“Quả thật là không biết được, chúng thuộc hạ đã phải người đuổi theo rồi, nhưng không thấy nhìn thấy bóng người nào cả. Bởi vì bức thư này gửi cho bệ hạ nên thuộc hạ vội vàng đưa đến đây.”

Lý Mặc nhận lấy cái mũi tên đó, đợi đến khi hắn ta nhìn thấy tín vật được treo trên dây thừng ở đuôi mũi tên thì lập tức trừng lớn hai mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.