Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1525



Chương 1525

Phút chốc này, khoé mắt Lý Mặc kinh hoàng.

Dường như là phản ứng theo bản năng của thân thể, hắn ta vung tay áo, đem cánh tay của Triệu Khương Lan gat ra.

Người của hắn ta cũng theo đó mà đứng lên luôn, không thể tin nổi mà nhìn Triệu Khương Lan.

Mà Triệu Khương Lan thì lại vô lực ngã xuống đất dưới động tác mạnh của hắn ta.

Cây trầm trong tay cũng rơi ra phía xa.

Vẻ mặt Lý Mặc u ám, giống như giây tiếp theo sẽ nhỏ ra giọt nước. Hắn ta đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, tiến lên nắm lấy áo của nàng. Ở khoảnh khắc này, hắn ta khống chế cơn tức giận cực kỳ lớn: “Nàng muốn giết trẫm? Trầm chịu trăm cay nghìn đẳng cứu nàng ra khỏi tay của lũ người xấu, còn đem vị trí tôn quý nhất trong thiên hạ này cho nàng ngồi, nàng bảo đáp trẫm như thế sao? Lý Hân, tim của nàng có phải là quá ác rồi không?”

Triệu Khương Lan bị hắn ta gạt ngã vừa nãy, mạnh đến nỗi khỏe miệng hơi rỉ máu

Nàng có chút bừa bãi lau vết máu kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.

“Ta tất cả những chuyện này đều là do người ép ta.”

“Chính là bởi vì ta không để cho nàng trở bên Mộ Dung Bắc Uyên, nên nàng mới hận ta như thế, thà rằng giết ta cũng không muốn gả cho ta?”

Lý Mặc tức đến cực điểm: “Vậy sao nàng lại để ta đi cứu nàng! Hôm nay, nàng giết ta, bản thân nàng cũng phải chết. Chẳng lẽ đối với nàng mà nói, chết ở tay người ngoài còn chưa đủ, nhất định phải đồng quy vu tận với ta, nàng mới vừa ý sao?”

“Đúng vậy, ta chính là muốn giết ngươi! Nhưng người nói sai một chuyện, ta muốn giết người, không phải chỉ bởi vì người cố chấp chia rẽ ta và Mộ Dung Bắc Uyên, còn bởi

Triệu Khương Lan nghẹn ngào, dữ tợn nhìn hắn ta.

“Còn bởi vì ta muốn báo thù cho cha mẹ và ca ca ta” Lý Mặc hơi run một cái, có chút nguy hiểm híp mắt lại.

“Báo thù cái gì? Trẫm không biết nàng đang nói cái gì.”

“Không chịu thừa nhận đúng không? Bọn họ rõ ràng là do ngươi giết chết!”

Triệu Khương Lan gào lên, trở tay nắm lấy áo của Lý Mặc.

“Chính là bởi vì muốn ta ở bên cạnh ngươi, ngươi liền hạ thủ giết bọn họ. Đó là tính mạng của ba người đó, ba tính mạng vô tội ở trong lòng ngươi rốt cuộc là cái gì? Bọn họ cũng là con dân của ngươi mà!”

“Chân tướng không phải như thế, trẫm không biết nàng nghe ai nói. nhưng mà “Ngươi dám thề là không phải người làm không? Ngươi dám lấy tính mạng của ngươi, lấy cả vận mệnh quốc gia Vinh Dương ra thề không? Nếu như người làm thì người sẽ bị sét đánh chết không được tử tế, cả Vinh Dương cũng dần dần suy vong, đi đến sụp đổ, người dám không?”

Lý Mặc dần quay mặt sang hướng khác, hắn ta im lặng.

Nhìn dáng vẻ này của hắn ta, Triệu Khương Lan biết phần lớn là mình không có đổ oan cho hắn ta.

Chuyện này tất cả đều là do hắn ta làm! “Không sai, cái chết của bọn họ quả thật có liên quan đến trầm. Nhưng như vậy thì thế nào, trầm là thiên tử, cho dù là năm đó trầm cũng là thái tử, ta muốn cái gì, thế nào cũng có thể có được! Từng là như thế, đến giờ cũng là như thế, cho dù nàng phản kháng thì cũng không có tác dụng.

“Lý Mặc, tên súc sinh nhà ngươi, sao người có thể như thế”

Biểu cảm của Lý Mặc trở nên cay nghiệt trong phút chốc, hắn ta giữ chặt tay của Triệu Khương Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.