Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1553



Chương 1553

Bởi vì trong chốc lát Mộ Dung Bắc Uyên không khống chế được nội lực khiến bình phong hơi động đậy. Đột nhiên Lý Mặc ngẩng đầu lên: “Ai? Lẽ nào bên trong có người?”

Trong lòng Triệu Khương Lan run lên, vội vàng nói: “Không có, ngươi nghĩ cái gì đấy”

“Ta nghe thấy tiếng động rồi” Thấy Lý Mặc định đứng dậy, Triệu Khương Lan chỉ đành nói: “Vừa nãy hình như có gió thổi qua khiến cửa sổ lung lay có gì phải ngạc nhiên chứ. Ngươi đừng nói thần thần quỷ quỷ nữa, chẳng lẽ thật sự có ma quỷ đang tác quái? Ngoài Lý Hân ra ngươi có còn hại linh hồn nào khác nữa không?”

Lý Mặc nhíu mày: “Đừng nói lung tung”

Triệu Khương Lan lấy tay che bụng: “Á, đau quá. Quả nhiên Lý Mặc bị đánh lạc sự chú ý rồi, bước nhanh tiến lên nói: “Đau, đau chỗ nào?”

“Không biết, dạ dày đau, có thể là nằm trên giường nhiều quá, đồ ăn không tiêu hoá được.

Lý Mặc quở trách nói: “Tại ai, bảo nàng đừng uống linh tinh, nàng cứ muốn uống Nhuyễn Cân Tản kia, đi không đi nổi. Giờ bày đặt tức giận với ta, người bị đau vẫn không phải bản thân nàng sao?”

Thấy mặt của nàng lộ ra vẻ đau đớn, hắn ta nhịn không được nói: “Trầm xoa bóp giúp nàng, nàng đừng có doa ta.”

Triệu Khương Lan mới không chịu để hắn ta động vào mình, nàng không chút thương tiếc nghiêng người đi, chỉ để lại cho hắn ta cái bóng lưng.

“Ta mệt rồi, người ra ngoài đi.

“Hân Nhi.”

Triệu Khương Lan đã không thèm để ý đến hắn ta nữa rồi.

Lý Mặc thở dài một hơi nặng nề: “Được rồi, trẫm đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt. Nếu như không thoải mái thì bảo hạ nhân dùng xe lăn đẩy nàng ra ngoài đi loanh quanh, đừng nằm mãi, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Nàng nhất định phải luôn nhớ rằng trầm yêu nàng.

Đợi hắn ta ra khỏi thì Triệu Khương Lan mới quay người lại.

Mộ Dung Bắc Uyên đi ra từ sau bình phong, nàng thở nhẹ ra một hơi: “Doạ chết ta rồi. Vừa nãy ta còn cho rằng hắn ta sẽ đi ra sau bình phong, sao chàng đột nhiên phát ra tiếng động vậy?”

“Nàng nói xem”

Mộ Dung Bắc Uyên tức đến nỗi muốn điên lên: “ Vừa nãy ta muốn giết chết hắn ta, ai bảo hắn ta dám ăn nói bậy bạ. Hắn ta vậy mà muốn… còn dám nghĩ đến nàng sinh con cho hắn, rõ ràng là si tâm vọng tưởng mà!”

Xem ra là ghen rồi.

Triệu Khương Lan không biết làm sao bật cười.

“Được, đừng giận nữa. Chàng nhìn đi không phải là ta đuổi hần ta đi rồi sao. Bởi vì ta và Lý Mặc luôn cãi vã nên hắn ta sẽ không đến quá thường xuyên đâu, bằng không thì chính là tự đi tìm phiền phức.

Mộ Dung Bắc Uyên nghéo nghéo ngón tay của nàng.

“Vừa nãy hắn ta cầm tay của nàng rồi?” Chỉ thấy Một Dung Bắc Uyên đi sang một bên, lấy khăn ướt lau từng ngón tay của Triệu Khương Lan thật cẩn thận sạch sẽ. Triệu Khương Lan dở khóc dở cười, mắng nhẹ một tiếng.

“Chàng đừng nghe hắn ta nói lung tung, ta mới không để hắn ta động vào mình đâu. Ta chỉ muốn ở với chàng, cũng chỉ bằng lòng sinh con cho chàng.

Mộ Dung Bắc Uyên rầu rĩ ừ một tiếng, lại hôn lên mặt của nàng.

Trước khi trời tối muộn, vốn Mộ Dung Bắc Uyên nên ngủ ở gian ngoài trong phòng của hạ nhân.

Vũ Mạc sợ hắn không thích ở chung với người khác, còn đặc biệt thu xếp cho hắn một gian phòng đơn.

Nhưng Triệu Khương Lan không nỡ rời xa Mộ Dung Bắc Uyên, cho dù là ở bên cạnh cũng không để hắn đi.

Mộ Dung Bắc Uyên dứt khoát ở lại phòng ngủ của Triệu Khương Lan qua đêm luôn: “Ta ngủ cùng Vương phi vậy.

Vũ Mạc có chút lo lắng: “Nhưng lỡ như bệ hạ đột nhiên đến đây, trong chốc lát không phòng bị thì phải làm sao?”

“Vậy thì khoá hết tất cả các cửa trong ngoài Vị Ương Cung lại, không để cho người ngoài vào”

Triệu Khương Lan không quan tâm, nàng muốn lúc nào cũng được dính lấy Mộ Dung Bắc Uyên.

Không dễ dàng gì mới gặp lại hẳn, một khắc nàng cũng không muốn lãng phí.

Sau khi đèn tắt, Mộ Dung Bắc Uyên nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Trong chốc lát, trong lòng hai người đều có chút không thể tả được.

Đây không phải Thần Vương phủ của Thịnh Khang mà lại Vị Ương Cung của Vinh Dương. Bọn họ vậy mà ở ngay dưới mí mắt của Lý Mặc ôm ôm ấp ấp, nếu như Lý Mặc biết thì sợ là sẽ đem họ ra chặt thành tám khúc mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.