Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1572



Chương 1572

Làm sao vậy, hôm nay còn làm bánh cẩm hương?

Hơn nữa, lại còn do Hoắc Hoa Quý một mình mang về, không phải thống nhất mang đến, lại càng không ăn khớp. Lý Mắc liếc mắt nhìn Hoắc Hoa Quý: “Ngươi không có bỏ gì vào bánh này chứ? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như hại quân thượng, sẽ bị tru di cửu tộc!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Hoa Quý đỏ bừng “Đương nhiên là không! Nô tỳ sao dám làm chuyện phản nghịch như vậy, thần thấy bệ hạ thích cái bánh này, mới đặc biệt mang qua đây.

Dường như sợ Lý Mặc không tin, nàng ta còn tự mình thử độc, cũng ăn thử một ít.

Lý Mặc bị nàng ta làm cho khó hiểu, cuối cùng dùng gắp nuốt xuống.

“Bệ hạ, mùi vị thế nào?”

Hoắc Hoa Quý hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, Lý Mặc suýt nữa bị sặc. hắn ta uống một ngụm nước, nói: “Làm sao vậy, không có gì khác biệt, có khác gì ngày hôm qua sao?”

Hắn ta vừa dứt lời, Hoắc Hoa Quý đột nhiên nở nụ cười, “Đúng là thế rồi! Nếu như người ăn không thấy khác biệt, nghĩa là nô tỳ đã thành công rồi!”

Nghe những gì nàng ta nói, Lý Mặc và Triệu Khương Lan ngạc nhiên nhìn sang.

Triệu Khương Lan trầm ngâm hỏi: “Ý của ngươi là, đĩa bánh cẩm hương này thật ra là do ngươi làm. Hôm nay cả ngày không thấy ngươi. Chẳng lẽ ngươi đến Ngự Thiện Phòng học làm bánh cẩm hương với Lưu Kính sao?”

Hoắc Hoa Quý có chút ngượng ngùng gật đầu: “Nô tỳ nghĩ tới lời bệ hạ nói ngày hôm qua, cảm thấy Lưu Kính chuẩn bị rời đi, sau này không được ăn mùi vị giống như vậy, Sợ rằng bệ hạ sẽ không vui”

Nói xong, nàng ta nghĩ tới điều gì, vội vàng tìm thuốc bổ.

“Tất nhiên, Hoàng hậu cũng rất thích bánh này. Sau này nô tỳ sẽ làm bánh cho người. Lý Mặc không khỏi có cái nhìn khác, cô nương lúc này tràn đầy khí lực, dường như câu vừa rồi hắn ta nói “mùi vị không khác biệt”, chính là đang khen nàng ta.

Hắn ta cúi đầu cười rồi ăn thêm vài miếng.

“Rất ngon, tay nghề cũng rất giống, trở về ngươi hãy đến Tề công công nhận thưởng.”

Hoắc Hoa Quý không tin vào mắt mình: “Bệ hạ, nô tỳ được thưởng sao?”

“Sao, ngươi không muốn, thế thì thôi vậy, xem như ta chưa nói”

Nàng ta vội vàng nói: “Làm sao có thể! Người là thiên tử. Thiên tử nhất ngôn, tứ mã nan truy “Đó là quân tử nhất ngôn, không phải là thiên tử. Người đọc sách uổng công rồi”

“Thiên tử cũng là quân tử!” Hoắc Hoa Quý nhưởng mày cười: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng. Trở về thần sẽ đi nhận thưởng!”

Khi Triệu Khương Lan nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, trong lòng đã rung động. Tại sao những lời nói vu vơ của Lý Mặc, Hoắc Hoa Quý lại để tâm đến như vậy?

Còn cố ý đến Ngự Thiện Phòng để học cách làm, còn mỉm cười thật hạnh phúc vì được cậu khen ngợi.

Lẽ nào nàng ta… Triệu Khương Lan không nói gì nữa, cúi đầu yên lặng ăn cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.