Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1579



Chương 1579

Được Triệu Khương Lan êm ái an ủi, Hoắc Hoa Quý dần dần ngủ thiếp đi. Nàng đặt Hoắc Hoa Quý xuống giường, đắp chăn bông cho nàng ta rồi mới ngoài.

Triệu Khương Lan căn dặn Cẩn Thư: “Nàng ta ngủ thiếp đi rồi, nhưng đêm nay chắc chắn sẽ không thoải mái.

Ngày mai nhớ phải cho nàng ta uống thuốc thư giãn mà ta đã chuẩn bị.”

“Vâng, chủ thượng.

“Cẩn Thư, nếu có một ngày, sự tình thật sự đến mức không cách nào vãn hồi. Tính mạng của Hoắc Hoa Quý, các ngươi có thể cứu thì cứ cứu đi.”

Cẩn Thư nghe vậy khẽ gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Hừng đông, cả tòa cung thành đều là một màu đỏ rực vui mừng. Hoắc Hoa Quý từ rất sớm đã bị đánh thức, ngồi trước gương trang điểm.

Lúc nàng mặc hỉ phục vào, tất cả mọi người mặt đều lộ vẻ kinh ngạc trầm trồ.

Bộ hỉ phục này từ thật lâu trước đó đã bắt đầu làm, lấy chỉ màu vàng sáng kim tuyến chỉ dùng cho Hoàng hậu may tại thân eo và tay áo, hai vai còn thêu hoa văn Phượng Hoàng vu phi. Liếc mắt nhìn qua đã thấy ung dung hoa mỹ, cao quý không tả nổi.

Những người săn sóc nàng dâu khen không dứt miệng: “Hoàng hậu nương nương thật sự quá xinh đẹp, nếu bệ hạ nhìn thấy ngài như thế này, nhất định sẽ vui vô cùng!”

Vượt qua đám người, ánh mắt Hoắc Hoa Quý với Triệu

Khương Lan va nhau.

Triệu Khương Lan nhìn nàng ta nhẹ gật đầu, Hoắc Hoa Quý âm thầm nắm chặt mấy ngón tay, tự cho mình một chút động viên.

Nàng ta vừa chỉnh trang xong, Lý Mặc đã đến bên ngoài cung Vị Ương.

Khác với những nàng dâu mới gả, Hoàng hậu không cần đeo khăn đỏ cô dâu, có thể để lộ dung nhan. Bởi vậy nàng ta vừa xuất hiện, Lý Mặc không thể rời mắt đi đâu khác.

Hắn ta bước xuống kiệu, nắm chặt tay nàng ta: “Hoàng hậu, nàng thật xinh đẹp, tâm trạng của trẫm bây giờ không cách nào dùng ngôn từ diễn tả”

Hoắc Hoa Quý nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu cẩn thận ngắm nhìn hắn ta.

“Bệ hạ cũng thật anh tuấn bất phàm”

Lý Mặc lập tức cười như hoa, vươn tay ôm ngang nàng ta.

Người xung quanh mình đều kinh ngạc thốt lên một tiếng ý nói không hợp quy củ.

Nhưng trong hoàng cung này đế vương chính là quy củ.

Hắn ta ôm Hoắc Hoa Quý lên kiệu, đan chặt mười ngón tay với nàng ta, hai người cùng nhau đi tới điện Nghi Нор.

Trên đường đi, khắp nơi đều là vải đỏ, ngay cả trên cây cũng dùng dây đỏ trang trí. Sau lưng nhạc công tấu lên lễ nhạc, bên tai âm thanh vui tươi không dứt.

Dù là như thế, Lý Mặc vẫn âm thầm liếc mắt nhìn thị vệ thân cận của hắn một cái, ra hiệu cho hắn phải luôn chú ý tình huống cung trong. Càng là những thời khắc như vậy, hắn càng không yên lòng về động tĩnh của Mộ Dung Bắc Uyên.

Hắn làm sao biết, Triệu Khương Lan chân chính đang cùng với Mộ Dung Bắc Uyên đứng trước cung Vị Ương đưa mắt nhìn kiệu vua rời đi.

Mộ Dung Bắc Uyên cười híp mắt nắm tay Triệu Khương Lan: “Chúc mừng Lý Mặc đã đạt được ước muốn, chúc hắn trăm năm hạnh phúc, cùng vị Hoàng hậu này răng long đầu bạc”

Triệu Khương Lan cười liếc hắn một chút: “Thật là…

“Chúng ta khi nào rời đi?”

“Chờ qua mấy ngày, Hoắc Hoa Quý sẽ nói rõ với Lý Mặc hai chúng ta có tư tình, cho nên vì thành toàn cho chúng ta nàng sẽ thả chúng ta xuất cung. Chắc hắn lúc đó Lý Mặc đối với nàng cầu được ước thấy, nhất định sẽ không phản đối.”

Đến ngoài điện Nghi Hợp, Lý Mặc xuống xe trước, hãn ta đưa tay về phía Hoắc Hoa Quý đỡ nàng ta xuống. Hai người vừa mới lộ diện, lập tức nhìn thấy một đám quan viên thân mặc triều phục, cung kính đứng hai bên.

Khâm Thiên Giám cao giọng hồ: “Giờ lành đã đến, đại lễ bắt đầu!”

Lý Mặc đưa Hoắc Hoa Quý lên đứng ở chỗ cao, đám người dưới thềm nhao nhao quỳ lạy, cất giọng hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.