Chương 1585
Triệu Khương Lan híp mắt lại, nếu như nàng nhớ không lầm thì trước đó ở thành Vô Tuyết nổ ra vụ thủy quân Đông Nam lợi dụng chức quyền buôn lậu cắt giảm thuế.
Sau đó bị Chiêu Vũ để phát hiện nên đã kịp thời ngăn cản, không cho Liên Tư Thành lợi dụng cơ hội để mưu lợi cá nhân.
Có mối liên hệ nào trong việc này không?
Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên cũng nghĩ đến tình huống tương tự, hắn vội vàng hỏi Thanh Đào: “Hay là cô nương nói xem, mấy phú thương kia gặp phải phiền toái rồi gia đạo lại sa sút như thế nào?”
Thanh Đào trả lời: “Người mà thuộc hạ biết rõ nhất là trong khoảng thời gian này lão gia của nhà đó nghiện cờ bạc và thường xuyên la cà trong một sòng bạc dưới lòng đất. Nghe nói nhà ông ta làm ăn lớn, chắc sẽ không nghèo túng chỉ vì đơn giản là thua một ván cờ. Nhưng không biết tại sao ông ta cứ thua hết lần này đến lần khác, thậm chí thua đến mức phải thể chấp đất đai”
Triệu Khương Lan hơi giật mình.
“Một hộ gia đình khác trong nhà làm nghề luyện đồng. Hầu hết đồ đồng trong khu vực này đều đến từ nhà đó, không ngờ tới chỉ trong một đêm lò luyện đồng phát nổ, giết chết hơn chục người. Nếu là bồi thường an ủi thì cũng bồi thường không nổi. Một công tử đi ngang qua, đang du ngoạn ở gần đó là con trai út của quan huyện, bị nổ trúng gãy mất một chân, làm sao quan huyện có thể đồng ý, muốn chủ thương nhân phải trả giá bằng mạng sống. Cuối cùng phải tán gia bại sản mới hòa giải được, tránh được án tử hình.
“Ngoài ra còn có một nhà, lão phu nhân trong nhà đó nghiện tiên đan bị lừa gạt, thê thiếp nợ nần chồng lên gấp nhiều lần vì châu báu, tính đi tính lại thì nhiều gia tộc lớn đã sa sút.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Trong khoảng thời gian này những chuyện này thường xuyên xảy ra?”
“Đúng vậy, đây cũng là chỗ kỳ lạ nhất”
Triệu Khương Lan nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Ta nghĩ tới một chuyện. Mấy tháng trước, thủy quân Đông Nam bị phụ hoàng ra lệnh cắt đứt con đường ở Giang Nam, sau đó việc ngoài ý muốn thường xuyên xảy ra. Liệu những chuyện này có thật liên quan đến Liên Tư Thành không?”
“Xảy ra chuyện đều là những người có gia đình khá giả. Nếu thật sự có người cố tình làm vậy thì những việc này đều nhằm mục đích kiếm tiền. Rõ ràng vào thời điểm quan trọng này Liên Tư Thành không dám và cũng không muốn trở về kinh thành, nếu không ngay từ đầu nhà họ Liên sẽ không phí công bắt cóc nàng để kích động chiến tranh giữa hai nước. Bây giờ chiến tranh không thành, Liên Tư Thành chắc chắn sẽ thực hiện kế hoạch tồi tệ hơn nữa.”
Triệu Khương Lan trầm giọng nói: “Ý của chàng là hắn chắc chắn phải có một lượng bạc lớn để chuẩn bị cho quân hưởng, thậm chí còn tuyển chọn binh mã. Tuy nhiên lượng bạc này không thể giật lấy từ tay dân chúng, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến dẫn chúng bất bình, điều đó sẽ cực kỳ có hại cho danh tiếng và kế hoạch tương lai của hẳn. Vậy thì phương pháp còn lại là ra tay với những phú thương ở địa phương. Suy cho cùng nếu cướp được từ những phú thương này thì sẽ tương đương với cướp của hàng trăm người bình thường.”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Chính là như vậy”
Triệu Khương Lan vỗ bàn: “Lẽ nào lại như vậy! Nếu hắn thực sự vì quyền lực của mình mà nham hiểm đến vậy, hại những thương nhân vô tội bị liên lụy thì thật là phát điên rồi.”
“Trong nhiều năm như vậy vì quyền lợi và địa vị của mình, nhà họ Liên đã làm bao nhiêu chuyện điên rồi? Cho dù là lợi dụng học viện Dụ Hòa để can thiệp vào kỳ thi hay trận chiến Tùng Gia Lĩnh thông đồng với địch phản quốc, miễn là có thể giúp nâng đỡ họ bay thẳng lên mây, họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người khác.
Ngay cả cái chết của Lê Vương cũng liên quan mật thiết đến chính đệ đệ ruột Mộ Dung Bắc Quy. Huynh đệ ruột thịt còn không quan tâm thì đối với người ngoài, họ càng không kiêng nể gì.
Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày lạnh lùng: “Nhưng bây giờ cho dù nghi ngờ Liên Tư Thành thì chúng ta cũng phải có đủ chứng cứ mới được. Những thương nhân này tuy có điểm tương đồng nhưng lại phân tản ra, quan trọng nhất bây giờ là làm sao tiếp xúc được với thế lực đã khiến họ phá sản.”
Thanh Đào nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói như vậy liền nói thêm: “Thưa điện hạ, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay những chuyện không may xảy ra quá thường xuyên, nhiều phú thương đã bắt đầu cẩn thận hơn. Trong mấy ngày qua đã không còn nghe nói có người xảy ra chuyện nữa”
Triệu Khương Lan nhướng mày đột nhiên nhìn Mộ
Dung Bắc Uyên: “Điện hạ có muốn làm phủ thương một lần, diễn vở kịch gậy ông đập lưng ông không?” Mộ Dung Bắc Uyên bật cười khi nghe câu nói: “Vương phi đang định ‘câu cả’ và giả làm cá lớn để dụ người câu cá cắn câu?”
Nàng nhếch môi: “Đúng vậy. Nếu ta nhớ không lầm thì lúc trước chàng hỏi ta năm mươi vạn lượng bạc trắng, nhưng sau đó tiền tiêu không hết. Ngân phiếu chắc vẫn ở trong tay chàng.”
Số tiền đó chính là số tiền trước đó hắn đe dọa sẽ đưa cho Liên Tư Thành làm quân hưởng nhằm khống chế Chiêu Vũ đế.
Bởi vì không dùng đến nên đã được gửi lại tiền trang.